Chương : Muốn biết sự thật, hỏi cô ấy đi! ()
Một phút sau, hậu viện đã khôi phục an tĩnh trở lại.
Trình Chi Nam nhìn ấm trà còn đang bốc khói trên bàn sau đó dời mắt đến cô gái sắc mặt tái nhợt đứng tựa người vào thân cây kia, cuối cùng không nói tiếng nào xoay người rời đi.
Cả người Lư Vân không còn chút sức dần trượt xuống, ngồi phịch dưới bãi cỏ, cuối cùng ôm mặt rưng rức khóc.
Buổi tối hôm đó, khi cô ở ngoài cửa phòng chạm mặt với Nguyễn Mộng Mộng lúc đó quần áo xốc xếch liền nhớ kỹ cô gái này.
Sau khi vào phòng mới thấy bởi vì thuốc phác tác, hắn đã ngả người bên mép bồn tắm ngủ mất.
Hao phí không ít sức lực mới kéo được hắn lên giường, cô thay áo ngủ, lặng lẽ ngồi đó suốt một đêm.
Sáng hôm sau khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy cô lại cứ xem như người vô hình, với tay cầm điện thoại ấn số.
Cho tới bây giờ cô còn nhớ như in giọng lạnh lùng của hắn nói trong điện thoại, 'Long Phi, tối qua tôi với Lư Vân ở khách sạn một đêm, có còn muốn đến với cô ấy không thì tùy anh.'
Nói rồi trực tiếp ngắt máy sau đó bước vào phòng tắm.
Lúc ra ngoài, hắn ở ngay trước mặt cô mặc quần áo, lại trở lại là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp nhưng lời nói thì chẳng nho nhã lịch thiệp chút nào, 'Tin rằng cô không chỉ qua đêm với một mình tôi cho nên chuyện chịu trách nhiệm gì đó cũng không cần nhắc đến.'
Lòng Lư Vân lúc đó bởi vì thái độ của hắn mà như tro tàn, rõ biết Tiêu Long Phi là một người song tính nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn gả cho anh ta.
Sau khi kết hôn, cô cùng anh ta đến Hồng Kông.
Cô tưởng rằng, mình và Tiêu Long Phi có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm, ai ngờ ở đây anh ta sớm đã có một người bạn tình cùng giới tình cảm rất sâu đậm
Với thân phận người đã kết hôn, anh ta cùng với bạn tình công khai ra vào có đôi, bỏ lại cô vợ mới cưới là cô ở nhà một mình phòng không chiếc bóng.
Cô không cam lòng, ở bên ngoài cũng tìm cho mình một tình nhân.
Cuộc sống thân ai nấy lo như vậy duy trì mấy năm liền, nhưng không may là, hai năm trước bị người của nhà họ Tiêu phát hiện, cộng thêm mấy năm trước khi ông nội qua đời, nhà họ Lư đã chia năm xẻ bảy, vì vậy nhà họ Tiêu cũng chẳng nể nang gì cô nữa, trưởng bối của nhà họ Tiêu thẳng thừng cảnh cáo cô không được làm ra chuyện gì khiến nhà họ mất mặt, thậm chí còn gây áp lực với nhân tình của cô, cuối cùng hai người chỉ đành chia tay.
Nhưng Tiêu Long Phi và bạn tình của anh ta thì vẫn như hình với bóng khiến cô không cam lòng, vì thế tỉ mỉ bày kế li gián tình cảm của hai người. Khi cô lần nữa xuất hiện ở tổ ấm của hai người, bạn tình của anh ta bởi quá tức giận mà bỏ đi còn Tiêu Long Phi bởi vội vã lái xe đuổi theo mà xảy ra tai nạn qua đời.
Bạn tình của anh ta đau lòng muốn chết, sau một lần say rượu thì tìm đến cô, hung hăng mắng một trận, nói cô hại chết anh ta.
Mà cô, chỉ lạnh nhạt nhìn bộ dạng suy sụp của anh ta, không nói một lời.
Cuối cùng anh ta rời đi, tìm đến nơi Tiêu Long Phi xảy ra tai nạn, trực tiếp đâm xe vào một xe hàng đi ngược chiều.
Đều chết hết! Chỉ còn lại một mình cô.
Mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, chỉ cần nhắm mắt lại cô đều sẽ nhìn thấy bộ dạng hai người họ lúc còn sống.
Cô không dám ở lại Hồng Kông nữa, sợ hai người sau khi chết cũng không tha cho cô, càng sợ người nhà họ Tiêu sẽ tra ra mọi chuyện vì vậy cô lên máy bay sang Anh, sau đó lại sang Pháp.
Ba tháng trước, bởi vì phải xử lý một số thủ tục về tài sản thừa kế mà cô phải trở về Hồng Kông một chuyến. Thật không ngờ trong lúc vô tình lại nhìn thấy người đàn ông mà năm đó mình thầm thương trộm nhớ lại thân mật nắm tay một cô gái trẻ đi dạo phố.
Lúc đó cô mới biết, thì ra chỉ cần hắn muốn, hắn cũng có thể dịu dàng với một cô gái như vậy, nụ cười có thể rạng rỡ như vậy.
Mà cô gái đó, rõ ràng là người bảy năm về trước...
Rõ ràng chuyện đêm đó hắn hoàn toàn không biết gì, vậy tại sao hai người lại đến với nhau?
Trở về Pháp, bởi bệnh mất ngủ càng lúc càng nghiêm trọng, cô không thể không đi gặp bác sĩ tâm lý. Ở chỗ ông ấy, cô lại tình cờ nhìn thấy một số ảnh chụp mà vợ của ông ấy vô tình chụp được lúc ở Anh, một trong số đó lại là ảnh của Nguyễn Mộng Mộng bụng to đi vào một bệnh viện tư khám thai...
Điều này gợi lên sự tò mò trong cô, vì vậy lại quay về Anh một chuyến tìm hiểu lại từ đầu...
Kết quả thật khiến người ta kinh ngạc.
Sau đó nữa, lại phát hiện cũng có người đang điều tra chuyện của cô gái kia, cuối cùng còn dùng giá cao mua lại những bức hình mà cô có được.
Thực ra cô cũng cũng không thiếu tiền nhưng sự đen tối trong tâm hồn con người khiến cô hy vọng, tốt nhất những tấm hình kia có thể khiến hai người chia tay, cộng thêm những ghi chép khám thai của cô gái kia mà cô mua được từ bệnh viện, cho dù không chia tay thì cũng khiến họ có gút mắc, suốt đời không an ổn.
Cô biết, bản thân mình rất xấu xa!
Nhưng trong lòng không cam tâm!
Tại sao người khác có thể dễ dàng có được hạnh phúc như vậy?
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta hạnh phúc mà thôi.
Xe điên cuồng phóng về hướng biệt thự bên bờ biển, hai người đều không nói với ai một lời.
Khi xe dừng lại, hắn không mở khóa, chỉ lặng lẽ ngồi đó, mắt không tiêu cự nhìn về phía mặt biển xa xa.
'Chí Vũ...' Nguyễn Mộng Mộng mím môi, ngập ngừng gọi.
'Người đàn ông đó, là anh...' Giọng của hắn rất nhẹ nhưng nghe vào tai Nguyễn Mộng Mộng lại nặng vô cùng, '... có phải không?'
Cô mở miệng nhưng lại nói không thành lời.
'Mộng Mộng, cái tên khốn ấy, là anh, có phải không?' Giọng hắn lớn thêm mấy phần.
'Nói cho anh nghe, có phải không?'
'...phải...' Cô gật đầu, giọng nhỏ đến mức chừng như chỉ mình cô nghe thấy nhưng mà...
Cô chính miệng thừa nhận khiến ngực hắn dâng lên một cảm giác đau đớn kịch liệt, đau đến tê tâm liệt phế.
Thảo nào khi cô bị kích thích đến mức khôi phục lại trí nhớ lại sợ nhìn thấy hắn đến vậy, vừa thấy thì đã rơi nước mắt...
Thì ra, chân tướng là như vậy.
Thì ra, cái tên khốn đáng chết kia lại là hắn.
Như phát tiết, hắn đập tay lên vô lăng mấy cái liền, cuối cùng gục mặt trên đó.
Cái cô ngốc này, tại sao lại tha thứ cho hắn? Tại sao không chịu hé răng nói với hắn một lời?
Sao cô lại ngốc như thế?
'Chí Vũ, em...'
Cô đưa tay định sờ hắn nhưng người đang gục mặt trên vô lăng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt bắt đầu mờ đi vì nước mắt của cô, nhìn gương mặt quá đỗi thân quen kia...
Tại sao?
Tại sao lại là hắn?
Hắn xuống xe, vòng qua giúp cô mở cửa xe, không nói một lời kéo cô từ trên xe xuống.
'Anh ra ngoài một lúc.'
Nói rồi, không đợi cô kịp phản ứng, hắn lên xe, nổ máy xé gió lao đi.
'Anh muốn đi đâu?' Cô nhìn theo đuôi xe đang khuất dần, trong lòng tràn ngập một nỗi chua xót không nói thành lời.
Cô biết hắn nhất thời không cách nào tiếp nhận chuyện chính mình là người đã hại cô năm đó, cô sợ hắn sẽ làm ra chuyện mất lí trí gì.
Nhưng cô cũng biết, hắn thực sự cần thời gian để chấp nhận chuyện này.
Cô gọi cho Trình Chi Nam, bảo hắn đi tìm Sầm Chí Vũ.
Trời tối dần, mây đen càng lúc càng dầy, cảm giác như có một cơn mưa to sắp kéo đến.
Nguyễn Mộng Mộng đứng trước cửa sổ nhìn lên bầu trời.
Hắn đã đi hơn nửa ngày rồi vẫn chưa về, rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Điện thoại không gọi được nhưng Trình Chi Nam báo lại đã tìm thấy xe của hắn, đang vội chạy đến đó...
Nhưng cô vẫn rất lo, rất lo!
Không lâu sau, cơn mưa bắt đầu rơi như trút nước..
Ở một bến tàu vắng vẻ, một người đàn ông quỳ bên bờ kè, không hề để ý đến những giọt mưa đang đập vào người mình, trong đầu chỉ có một thứ, một đoạn video đã lâu năm mà bên Luân Đôn gửi qua...
Chứng cứ tội lỗi năm đó của hắn!
Năm đó, tuy rằng tỏ rõ sẽ không chịu trách nhiệm với Lư Vân nhưng sợ cô dùng thủ đoạn khiến trưởng bối hai nhà khó xử, hắn đã từng cho người đến quán bar đó, đem tất cả những cuốn băng mà camera quan sát ghi được đêm đó tiêu hủy hết.
Nào ngờ người hắn sai đi làm việc lại bởi vì phát hiện cô gái kia không phải Lư Vân, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên còn lưu lại một đoạn video mà anh ta tin là có ích về sau.
Hắn nhớ lúc đó người kia còn gọi điện thoại cho mình, hỏi hắn có muốn xem lại đoạn video đó không, hắn lại thẳng thừng trả lời, 'Không cần!'
Nếu như lúc đó hắn chịu xem...
Hắn nhất định sẽ đi tìm cô gái đó, bất kể là xin lỗi, chịu tội, chịu trách nhiệm gì đó cũng được, dù sao cũng tốt hơn để cô một mình thừa nhận gánh nặng tâm lý nặng nề như vậy, thậm chí còn sinh con...
Nếu như đời này, hắn không gặp lại cô...
Nếu như cô gặp một người đàn ông khác, khi biết được quá khứ của cô mà ghét bỏ cô, ghét bỏ con của họ thì phải làm sao?
Hắn không cách nào tưởng tượng được!
Nhưng cô gái ngốc đó vẫn tha thứ cho hắn!
Cô gái ngốc! Sao có thể dễ dàng tha cho hắn như vậy! Tay Sầm Chí Vũ đấm mạnh xuống bờ kè, nắm tay lập tức bật máu nhưng hắn như không hề cảm giác được vậy, một đấm lại nối tiếp một đấm...
Một chiếc dù đen che trên đầu hắn, một bàn tay giữ lấy vai hắn, 'Anh ba, về thôi, chị dâu rất lo cho anh.'
'Chi Nam...'
Hắn ngẩng đầu lên, trời sao lại tối như vậy? Là dù của Chi Nam sao?
Hắn đứng dậy, rũ tay Trình Chi Nam ra để mặc nước mưa xối trên mặt mình, đau rát...
'Sao anh lại có thể khốn nạn như vậy! Sao có thể!'
Tại sao thời gian lại không thể như máy tính, chỉ một thao tác là có thể quay lại, ít ra hắn có thể ở lúc đó làm chuyện gì đó, dù sao vẫn tốt hơn bây giờ.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, suốt cả đêm.
Hắn một đêm không về, Nguyễn Mộng Mộng cuộn người trong sofa phòng khách đợi hắn suốt một đêm.
Trời sáng, mưa đã nhỏ dần.
Cô mệt mỏi xoay người, nhìn chiếc điện thoại suốt cả đêm không có một chút động tĩnh nào của mình, ngồi dậy, gọi cho hắn nhưng vẫn không liên lạc được.
Gọi cho Trình Chi Nam, lúc nghe hắn nói câu kia, cô không kịp tắt máy, trực tiếp xông ra ngoài...