Khuynh tâm từ ngày được gã vào phủ của Vọng Xuyên vương gia muốn tiền có tiền, muốn vàng có vàng. Nhưng mặc dù là nói cô ta danh chính ngôn thuận được gả vào phủ lại chẳng khác nào phụ nữ bị phu quân từ thê.
Mãn Vọng Xuyên sáng thì đi đánh cờ,ở lại thư phòng đọc sách, tối đến thì uống rượu giải sầu.
Như ng người làm chàng phiền muộn, ngày đem nghĩ đến không phải Khuynh Tâm mà là Khuynh Thành.
Hiện tại Mãn Vọng Xuyên cũng đang bắt đầu say xỉn.
Bộ dáng bê tha đó của chàng là vì cô ta sao?
" Vương gia, chàng đừng uống nữa có được không?"
Khuynh Tâm rõ ràng rất bất mãn.
Vì đâu mà hết người này đến người khác đều lần lượt yêu Khuynh Thành?
Khuynh Tâm giật lấy ly rượu từ trong tay chàng.
Mãn Vọng Xuyên mặc dù say nhưng vẫn rất nhanh chóng lấy lại.
" Nàng về phòng mình cho ta. "
Giọng nói khàn khàn của Mãn Vọng Xuyên phát ra..
Khuynh Thành tức giận hét lên.
" Chàng đồng ý kết hôn với ta nhưng lại đem lòng yêu nữ nhân khác. Chàng không thấy có lỗi với ta sao?"
Mãn Vọng Xuyên đứng lên, hai mắt tức giận nhìn Khuynh Tâm.
" Nàng ấy không phải nữ nhân khác, nàng ấy là người ta yêu. "
Khuynh Tâm bật khóc.
Cô ta hận Khuynh Thành, cực kỳ hận.
Hôn sự này nhờ Khuynh Thành mới được nhưng cũng vì nàng mới bị phá hủy.
Khuynh Tâm là thê tử của chàng thì đã sao?
Cho dù cô ta có cố gắng đến đâu cưng chẳng có được trái tim chàng.
" Vương gia người yêu cô ta nhưng cô ta đâu có quan tâm đến người. Người đem lòng yêu thương cô ta nhưng cô ta thì hằng đêm nằm dưới nam nhân khác rên rỉ. "
Mãn Vọng Xuyên tức giận bóp cổ Khuynh Tâm.
" Ngươi có tư cách gì mà nói nàng như vậy?..Nếu không phải tại ngươi thì ta và nàng cũng không đến bước đường này."
Nếu thật sự không có sự xuất hiện của Khuynh Tâm thì chàng và Khuynh Thành liệu rằng sẽ có một kết quả khác thì sao.
" Vương gia người mau buông vương phi ra đi "
" Vương gia người làm vậy sẽ chết người đó. "
Đám hạ nhân sợ sẽ có chuyện vội vàng ngăn cản chàng lại.
Mãn Vọng Xuyên ra lệnh cho đám thuộc hạ.
" Nhốt vương phi lại cho ta."
Sự việc của đêm hôm đó truyền đi khắp thành Tây, còn lan truyền tới tận cung cấm.
Khuynh Thành đương nhiên cũng biết, thậm chí nàng còn rất vui vẻ bởi vì Khuynh Tâm khổ sở sống với người mình yêu nhưng người đó lại đem lòng yêu nữ nhân khác.
" Nương nương đêm nay hoàng thượng lật lệnh bài của người. "
Tiểu Thúy vào thông báo cho Khuynh Thành.
Hắn muốn nàng thị tẩm?
Chẳng phải đã một năm nay hắn không lần nào lật lệnh bài của nàng, vậy tại sao bây giờ lại đổi ý?
Chẳng lẽ hoàng thượng có âm mưu gì khác sao?
" Nói với hoàng thượng bổn cung không được khỏe!"
Nàng đã ra lệnh cho dù tiểu Thúy không muốn nhưng cũng phải nghe theo.
Khi Mãn Vọng Triết nghe được không những không tức giận mà còn sai thái giám tới tận nơi chuyền khẩu vụ.
" Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng ra lệnh nếu người còn không chịu đi, hoàng thượng sẽ tới tận cửa bắt người. "
Nghe xong khóe miệng nàng giật giật.
Nam nhân đó đã là hoàng thượng rồi sao chẳng đúng đắn chút nào cả.
" Bổn cung biết rồi.! "
Khuynh Thành vào trong chuẩn bị.
Không giống với những phi tần khác cởi y phục rồi bọc trong chiếc chăn rồi đem tới Thiên Xuân cung của hoàng thượng. Khuynh Thành tắm rửa sạch sẽ, nàng mặc y phục màu lam có phần đơn giản vào, tóc cũng tùy tiện không búi lên mà thả xuống.
Một lúc sau khi tới Thiên Xuân cung của hoàng thượng, nàng một mình đi vào phòng.
Nam nhân mặc y phục màu trắng nằm ngủ trên giường.
Khuynh Thành nhẹ nhàng bước tới gần, nàng hết sức cẩn thận nằm xuống bên cạnh để tránh làm hắn thức giấc.
Khuynh Thành nhỏ nhẹ hỏi.
" Hoàng thượng người ngủ rồi có phải không?"
Hắn quay mình về phía đối diện nên nàng cũng chẳng biết rõ thật sự hắn đã ngủ hay chưa nên hỏi lại cho chắc ăn.
Một lúc sau vẫn không có người trả lời, nàng mới yên tâm nhắm mắt lại.
Nhưng ngay sau đó đột nhiên có cánh tay vươn ra kéo nàng ôm vào lòng.
Hắn nhỏ giọng nói với Khuynh Thành.
" Trẫm nhớ nàng!. Nằm yên để trẫm ôm một lúc có được không?"
Khuynh Thành cảm thấy hắn rất lạ, nàng cũng không phản kháng mà cứ nằm im trong vòng tay của Mãn Vọng Triết.
" Hoàng thượng người có sao không?"
Trong bóng tối mờ ảo cửa ánh nến xung quanh Mãn Vọng Triết nhếch môi cười.
" Nàng quan tâm trẫm!"
Khuynh Thành không nói gì,nàng im lặng nhưng lại lắc đầu biểu thị cho lời nói.
Hắn trong lòng âm thầm nhói đau.
Một năm nay hắn và nàng gặp nhau thì ít nhưng mỗi lần gặp thì lại có chuyện xảy ra.
Mãn Vọng Triết trong lòng cũng đã nghĩ rất kỹ càng nếu cứ như vậy quả thật không tốt. Nên hắn không cần thể diện nam nhân, lần này xuống nước làm hòa với hoàng hậu của hắn.
Cũng như cho chính bản thân mình một con đường để lựa chọn.
Từ giờ về sau hắn sẽ cố gắng để hiểu nàng!!!
" Khuynh Thành nàng có phải rất đau lòng hay không?"
Nàng bị người khác hãm hại vô số lần.
Mẹ nàng thì bị người ta giết.
Nam nhân nàng yêu thì vì nàng mà đau lòng.
Nam nhân nàng không yêu lại trở thành phu quân của nàng.
Mặc dù tất cả đều do số phận và sự lựa chọn của nàng nhưng hắn muốn biết câu trả lời của nàng.
" Hoàng thượng cơn đau đó từ lâu đã qua rồi. Bây giờ trong lòng thần thiếp chỉ còn lưu lại những vết thương! "