Khuynh Thành hận tất cả mọi người xung quanh mình nhưng lại càng hận bản thân mình hơn bất cứ ai.
Mẫu thân nàng vì sao mà chết?
Người mà nàng luôn miệng gọi hai tiếng phụ thân lại chính là người đứng ngoài cuộc nhìn mẫu thân nàng từ từ nhắm mắt lại.
Đám người lúc nào cũng âm mưu rút máu nàng
Nhiều lần Khuynh Thành nghĩ phải chi ngay từ lúc đầu nàng không được sinh ra trên cõi đời này thì tốt biết mấy. Nhưng sinh mạng này, cuộc sống này là mẫu thân nàng ban cho bởi vì cho dù thế nào nàng cũng phải sống thật tốt.
Sống thật tốt để chờ tới ngày đám người xấu đó nhận quả báo.
Mãn Vọng Triết nói vậy đương nhiên cảm thấy đau lòng, hắn vén sợi tóc dính trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng qua một bên, dịu dàng hôn nhẹ lên.
Không có dây dưa, không có triền miên nhưng cũng đủ khiến cho trái tim của nàng ấm lên.
" Nàng muốn thiên hạ thì trẫm đem cả thiên hạ tặng cho nàng. Nàng muốn mạng của đám người đó thì trẫm nhất định đem đầu của họ dâng cho nàng. "
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Và chỉ có hôn quân mới vì mỹ nhân mà vứt bỏ cả thiên hạ.
Nàng phạm lỗi hắn nhất định sẽ phạt.
Nàng càng quấy hắn nhất định sẽ la rầy.
Nhưng đời này ngoài hắn ra thì tuyệt đối không để cho bất kì ai trách phạt nàng, la rầy nàng.
Khuynh Thành mỉm cười nhưng nước mắt nàng cũng đồng thời rơi xuống bởi vì nàng cảm động.
Không phải vì hắn tốt với nàng mà là khắp thiên hạ này chỉ có nàng mới khiến cho hoàng thượng lạnh lùng, lãnh đạm thường ngày có thể thốt ra những lời này.
" Hoàng thượng, thần thiếp từng nói cả đời này cho dù có phụ thiên hạ cũng không dể thiên hạ phụ ta nhưng bây giờ thần thiếp đổi ý rồi. ".
Nàng quay qua nhìn hắn.
" Từ giờ trở về sau cho dù ta phụ cả thiên hạ cũng không bao giờ phụ người. ".
Nếu nàng đối với Mãn Vọng Xuyên là tình.
Mãn Vọng Bắc đối với nàng là ơn.
Thì Mãn Vọng Triết đối với nàng chính là nghĩa.
" Nàng xem nàng quả nhiên có khí chất của bậc mẫu nghi thiên hạ. "
Nắm quyền trong hậu cung, làm chủ cuộc sống của chính mình, quyết đoán trong mọi tình huống.
Trên trời dưới đất có chuyện gì mà nàng không làm được, có lời gì mà nàng không dám nói ra.
" Khuya rồi ngủ đi."
Thế là hai người họ cứ yên bình mà ngủ hết một đêm đó.
Nhưng sự việc hoàng thượng ân sủng hoàng hậu quá lớn.
Mười đồn một, một truyền trăm.
Vậy là khắp hoàng cung không ai không biết,không ai không hay.
Nhiếp chính vương nghe tin lập tức cưỡi ngựa vào cung gặp nàng.
Mãn Vọng Xuyên khi nghe tin này cũng muốn đi nhưng lại chẳng biết nên dùng thân phận gì để nói chuyện với nàng.
" Huynh tới đây có chuyện gì không?"
Khuynh Thành hỏi Mãn Vọng Bắc.
Y cũng rất thẳng thắn hỏi nàng.
" Tối qua nàng thị tẩm có phải không?"
Khuynh Thành dù sao cũng là hoàng hậu của hoàng thượng chuyện thị tẩm đương nhiên không có gì lạ nhưng kỳ quái ở chỗ đã một năm rồi sao tới hôm nay hoàng thượng lại đổi ý.
" Ta và hoàng thượng không có làm gì hết. "
Nàng khẳng định với Mãn Vọng Bắc
Lúc đầu nhìn thấy y mặt có chút không vui trong lòng nàng có chút vui vẻ bởi vì hóa ra nam nhân khi ghen bộ dạng rất đáng yêu.
Mãn Vọng Bắc nhìn nàng, y vẫn còn nghi ngờ lại hỏi tiếp.
" Nàng có... yêu hoàng thượng...hay không?"
Khuynh Thành nhíu mày, vốn dĩ câu hỏi này không cần nàng trở lời thì ai cũng có thể nhìn thấy kết quả tại sao Mãn Vọng Bắc lại không cảm nhận được.
" Ngoài Mãn Vọng Xuyên ra bổn cung trước giờ chưa từng yêu ai. Trước giờ vẫn vậy và sau này cũng vậy. Chỉ là giữa tình yêu và địa vị ngay từ lúc ta đã đưa ra lựa chọn của mình rồi. "
Nàng chọn địa vị, chỉ có địa vị mới có thể giúp nàng giẫm đạp lên những con người thối nát ngoài kia.
Mãn Vọng Bắc nhìn vào ánh mắt khát máu của nàng mà giật mình.
Không phải vì đáng sợ mà chỉ đơn giản vì hai chữ thay đổi hiện rõ trên khuôn mặt của Khuynh Thành.
" Bổn cung chỉ có thể khắc ghi tình nghĩa mà hoàng thượng dành cho ta vào tim....Chứ tuyệt đối không thể nào yêu ngài ấy được!"
Ngay từ đầu nàng đã xác định đời này mình chỉ yêu một người chỉ yêu mình Mãn Vọng Xuyên.
Nhưng nếu có cơ hội làm lại từ đầu nàng khẳng định tránh xa huynh ấy. Càng xa càng tốt.
Còn về phần hoàng thượng, nói thật lòng Khuynh Thành vốn dĩ không có một chút tình cảm nào ngoài hai chữ tình nghĩa.
" Khuynh Thành, ta không mong rằng nàng sẽ yêu ta nhưng càng không hy vọng rằng nàng đã yêu Mãn Vọng Xuyên lại còn rung động trước Mãn Vọng Triết. Đời này có thể ta chậm hơn họ.... Khuynh Thành ta chỉ muốn nói rằng... Nàng có thể không yêu ta nhưng có thể quan tâm đến ta được không?...Một chút thôi cũng được?"
Nếu người ngoài nhìn vào làm sao có thể nhận ra đây chính là cái vị thường ngày_ Nhiếp chính vương hắc ám, bá đạo, ngang tàng được kia chứ.
Nàng nhìn y cười.
" Con tim ta thật sự rất nhỏ bé nhưng cũng không nhỏ đến mức không thể chứa nổi huynh. Mãn Vọng Bắc huynh nghe cho rõ đây.... "
Nàng chỉ vào ngực trái của mình.
" Với tư cách là một bằng hữu ởđây quả thật còn một góc nhỏ dành cho huynh. "
Mãn Vọng Bắc nghe nàng nói vậy quả thật trong vui còn hơn lúc nắm được quyền lực trong tay.Bằng hữu cũng tốt.
Nhưng có một điều có lẽ đến cả Khuynh Thành cũng không tài nào nhận ra được đó chính là ông trời thường rất trêu chọc con người.
Nam nhân mà nàng luôn miệng nói không yêu nhất định sẽ có một ngày khiến nàng vừa yêu vừa hận