Kể từ sau lần nàng say đó, Long Tích không cho phép nàng uống rượu nữa! Ít nhất hắn rất nghiêm khắc trong chuyện uống rượu của nàng ——
Thật đáng sợ khi nàng uống say, trái tim nhỏ bé của người bình thường có lẽ sẽ không chịu đựng nổi.
Bởi vì Cố Tích Cửu không có ấn tượng gì khi mình say rượu, vì vậy nàng rất tò mò. Nàng từng hỏi Long Tích hai lần, nhưng đều bị Long Tích phớt lờ không nói.
Vì hắn không chịu nói nên sau đó nàng cũng không hỏi nữa.
Vì vậy nàng vẫn luôn không biết chuyện gì xảy ra sau khi mình say rượu.
Lần này nàng sở dĩ uống nhiều là bởi vì tâm tình của nàng thật sự không tốt, hơn nữa nàng cũng không có ý định chạy trốn. Nàng có ý định trực tiếp đối mặt.
Nàng biết, mặc dù Đế Phất Y một lòng muốn thí nghiệm nàng, muốn ném nàng vào trong rừng rậm hắc ám, nhưng hắn sẽ không gây bất lợi gì với nàng trước khi thí nghiệm, vì vậy nàng cũng muốn phóng túng một chút, yên tâm lớn mật bắt đầu uống rượu.
Nàng không muốn uống say, trong kiếp trước nàng có thể uống nửa cân rượu cũng không có vấn đề gì, cho dù chốc rượu từ đầu bàn đến cuối bàn, nàng vẫn có thể bình chân như vại.
Hương vị của "say càn khôn" không nồng, nếu so với rượu nàng uống ở trong kiếp trước, nó còn nhẹ hơn nhiều, còn mang theo mùi lá trúc.
Kiếp trước mặc dù Long Tích sẽ không ủ rượu, nhưng hắn lại thích uống loại rượu thấp độ.
Hơn nữa, "say càn khôn" là do Long Tư Dạ tự mình làm ra, khi Cố Tích Cửu nếm một ngụm đầu tiên cũng không có cảm giác mạnh.
Với kinh nghiệm uống rượu nhiều năm như vậy của nàng, rượu này hẳn là loại rượu thấp độ. Vậy thì cho dù nàng uống hai cân rượu cũng không có vấn đề gì!
Cũng chính vì vậy nên nàng đã uống rất nhiều, nhưng cũng chỉ tầm khoảng một cân.
Nàng không ngờ rằng, tác dụng của rượu này đủ chậm, khiến người say mềm đáng sợ như thế, và lần này nàng đã hoàn toàn say! Từ trước tới nay nàng chưa từng say như vậy!
Nàng nôn ra rượu, cũng lăn lộn qua lại, trong lòng hiểu ra được một chút, nhưng vì rượu quá mạnh, mặc dù nàng muốn khiến đầu óc thanh tỉnh cũng đều tốn công vô ích. Nàng cố gắng mở to hai mắt, tuy nhiên vẫn không thể ngăn được cơn buồn ngủ. Hơn nữa, nàng lại bị Đế Phất Y điểm huyệt đạo, sự lưu thông máu không được thoải mái, nàng cảm thấy chóng mặt từng đợt.
Trong mơ mơ màng màng, nàng dường như nghe được một tiếng thở dài: "Sao lại say đến nỗi như vậy? Bổn tọa không muốn điểm huyệt nàng, khi đang say rượu mà điểm huyệt sẽ dễ dàng tổn thương đến mạch máu......"
Tiếp theo hắn giải huyệt đạo cho nàng.
Nhưng Cố Tích Cửu vẫn có cảm giác say mềm, cả người mềm nhũn, không giãy giụa được.
Trong mơ màng, nàng có cảm giác mình bị người bế ngang.
Gió sông lạnh lẽo, cả người nàng lại ướt sũng, nàng không nhịn rùng mình một cái: "Lạnh ——"
Đế Phất Y ôm nàng chặt hơn, bế nàng lên bờ, đặt nàng xuống và rót một loại chất lỏng cay đặc biệt vào trong miệng nàng.
Nàng không thích hương vị này, theo bản năng muốn nôn, nhưng miệng bị người bịt lại, nàng chỉ có thể nhanh chóng nuốt xuống......
Một vị cay và đắng lan toả trong dạ dày của nàng. Nàng nổi điên: "Hỗn trướng, ngươi muốn độc chết ta!" Nàng nâng tay muốn đánh ra một chưởng, nhưng bàn tay lại bị người chế trụ. Một giọng nói thì thầm vang lên ở bên tai nàng: "Tiểu hỗn trướng, nếu bổn tọa muốn giết nàng thì cần gì phải hạ độc?! Trong chớp mắt có thể giết chết nàng! Đây là thứ dùng để tỉnh rượu...... Ngoan, uống nhiều một chút, màu tỉnh một chút." Hắn tiếp tục rót chất lỏng vừa cay vừa đắng kia vào trong miệng nàng.
......
Mặt trăng treo lơ lửng ở trên bầu trời, gió thu nhẹ nhàng thổi qua.
Rừng cây âm u nơi xa, cây cối vừa cao vừa to tận trời, cỏ dại đã chuyển sang màu vàng ố, nhưng chúng mọc quá cao, gần như muốn bao phủ cả người. Khi có gió thổi qua, chúng tạo ra âm thanh xào xạc.
Chỗ sâu trong rừng cây thường xuyên có tiếng mãnh thú gầm gừ nhè nhẹ truyền ra, khiến người hãi hùng khiếp vía.
Khi Cố Tích Cửu tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi dựa ở trên một tảng đá lớn.
Cách phía trước người nàng không xa là một đống lửa lớn đang cháy, ngọn lửa bùng lên tạo nên tiếng lách tách, giữ cho cơ thể nàng ấm áp.