Lúc trước hắn bán Huyễn hành thảo có giá trị gần ngàn vạn lượng bạc lấy năm vạn lượng bạc, gần như tặng không cho nàng, cũng thành công kéo nàng xuống nước, khiến nàng và hắn đều bị người của Dung Sở đuổi giết......
Cố Tích Cửu tất nhiên có ấn tượng rất sâu sắc với hắn, sau đó nàng còn có ý định đi tìm hắn, nhưng hắn dường như bốc hơi khỏi nhân gian, nàng vẫn luôn không tìm thấy tin tức hay tăm hơi của hắn. Không ngờ lại gặp được hắn ở đây!
Nơi này chính là đỉnh thứ của rừng rậm hắc ám, một người có linh lực cấp cũng khó tồn tại ở đây, nhưng người này có thể xuất hiện từ trong hư không......
Cố Tích Cửu nhìn hắn, nhất thời có chút ngây người.
"Khụ khụ, ngươi nắm ta đau ——" Vị kia công tử kia không ngừng liên tiếp ho lên mấy lần.
"Xin lỗi." Cố Tích Cửu nới lỏng ngón tay, buông cổ hắn ra: "Ngươi...... sao ngươi lại ở đây?"
"Ngươi biết ta sao?" Hàng lông mi thật dài của vị công tử kia nhấp nháy một chút, tò mò nhìn nàng.
Cố Tích Cửu sững người, lúc này nàng mới nhớ lúc trước mình gặp hắn lần đầu tiên, nàng đã dịch dung thành Nhậm Mạc Sanh trong bộ dáng nam trang. Khi đó nàng vẫn còn thấp bé, khác một trời một vực với dáng vẻ hiện tại, chẳng trách hắn không nhận ra nàng......
"Chúng ta đã từng gặp nhau......" Cố Tích Cửu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: "Ở nhà đấu giá trong kinh thành Phi Tinh Quốc, ngươi đã bán Huyễn hành thảo ba ngàn năm tuổi năm vạn lượng bạc cho ta."
Đôi mắt vị công tử kia bỗng nhiên trợn to, vẻ mặt kinh ngạc: "Là ngươi! Thì ra ngươi là nữ tử!" Đối mắt hắn lại đánh giá trên dưới nàng: "Còn là một tiểu nha đầu xinh đẹp như vậy."
Cố Tích Cửu: "......"
Lúc trước ở nhà đấu giá nàng có cảm giác vị "công tử một lượng" này không hề đơn giản, nhất thời không thể hiểu rõ hắn. Nàng có cảm giác khi đó hắn đã biết lai lịch của nàng.
Nhưng hiện tại nhìn thấy biểu tình của hắn, không hề giống như đang giả vờ......
Nàng đang trầm ngâm suy nghĩ, người bên dưới thân nàng cử động một chút, nàng theo bản năng ngăn hắn lại, vì thế hắn không thể động đậy, mở miệng nói thẳng: "Tiểu cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân. Mặc dù ngươi và ta biết nhau, nhưng ngươi cưỡi ở trên người ta như vậy có phải không thỏa đáng lắm hay không?"
Lúc này Cố Tích Cửu mới phát hiện mình vẫn đang ngồi ở trên eo đối phương!
Nàng hơi đỏ mặt, cuối cùng nhảy lên: "Xin lỗi! Sao ngươi lại ở đây?"
Vị công tử kia cũng xoay người bò lên, sợi dây mềm của Cố Tích Cửu vẫn còn quấn ở trên eo hắn. Cố Tích Cửu nhấc ngón tay lên, thu hồi sợi dây.
Hắn giơ tay búng búng góc áo, phủi sạch bùn đất trên người: "Hỏi rất hay! Những lời này ta cũng đang muốn hỏi ngươi, sao ngươi lại ở đây? Hơn nữa, vừa thấy mặt đã quấn lấy ta như cây đại thụ. May mắn ta cũng biết một chút công phu, nếu không chỉ sợ vừa rồi đã bị cô nương kéo thẳng vào trong sông Dung Cốt, ngay cả xương cốt cũng không còn."
Cố Tích Cửu xấu hổ, sự tình vừa rồi quá khẩn cấp, nàng căn bản không nhìn thấy rõ bờ bên kia rốt cuộc là cái gì, chỉ mơ hồ cảm thấy bờ bên kia có một thân cây...... Không ngờ lại là người sống ——
Nhưng, cũng may người này kịp thời xuất hiện ở bờ bên kia, nếu không lần này nàng sẽ rơi vào trong nước bỏ mạng!
Cố Tích Cửu ho nhẹ một tiếng: "Vừa rồi ta bị con rết sát thủ truy đuổi quá gấp, vì thế mới mạo phạm tới các hạ. Nếu có đắc tội, ta xin lỗi!" Nàng chắp tay thi lễ với hắn.
Vị công tử kia nói: "Nói hay lắm. Đó là vì mạng ngươi chưa tuyệt. Nếu không phải tiểu sinh ở đây, ngươi đã rơi xuống sông!"
Đúng thật là như thế, Cố Tích Cửu không thể phủ nhận điều này, trực tiếp gật đầu.
Thật kỳ lạ, cách bờ bên kia con sông khoảng một trăm mét là một khoảng trống, đừng nói tới cây cối, ngay cả cỏ dại cũng không có, tất cả đều là đá cuội lớn lớn bé bé.
Những viên đá cuội không có màu xanh lam mà nàng thường thấy, chúng có màu xanh đậm. Giống như màu chuyển tiếp giữa màu xanh lam và màu xanh lá cây.