Tây Môn Hàn đối với thánh nữ khá là khách khí,giọng nói nhẹ nhàng:
- Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi! Chúng ta hãy cứ về phòng đã.
Nhanh trí chuyển hướng vấn đề... rồi đưa vị thánh nữ về gian phòng giành riêng cho hắn, Tây Môn Ngôn cùng hai chị em Cố thị cũng đi theo sau.
Lẽ nào trong phòng của Thái tử vẫn còn một nhân vật máu mặt nào đó?
Có thể khiến cho một người trước giờ đối với ai cũng không hề khách khí như Tây Môn Hàn phải nể sợ như vậy thì chắc chắn không phải là người giản đơn. Người đó có thể là ai?
Cầm li trà trong tay, Cố Mạn Phi mải mê suy nghĩ..
Lát sau, Tây Môn Thiết trở về và cáo từ nàng để rời đi.
Hắn nói bản thân có việc gấp phải về phủ ngay...
Trước khi rời đi hắn còn để lại cho Cố Mạn Phi một tờ ngân phiếu trị giá vạn lượng bạc... kêu nàng xen có món đồ gì thích thì cứ mua lấy một thứ, vào đến đây rồi thì không thể tay không mà ra về được. Không đợi Cố Mạn Phi kịp từ chối hắn đã bay luôn từ nhị lầu xuống phía dưới rồi.
Cố Mạn Phi cắn cắn môi,cầm lấy tờ ngân phiếu...
Hiện tại nàng thật sự không có tiền,hơn thế nàng nghe nói lần đấu giá này có "hoan hình thảo" một vật phẩm mà nàng đang cần. Loại hoan hình thảo này vô cùng hiếm gặp, cũng cần phải tiêu tốn khoảng vạn lượng thì mới có thể đoạt được... Nàng phải cố để đạt cho bằng được...
Còn số tiền này sau này nàng sẽ tìm cách để trả, dựa vào bản lĩnh của nàng thì cũng không phải là khó.
Bên dưới truyền đến tiếng đập búa rất to, báo hiệu buổi đấu giá bắt đầu.
Trình tự buổi đấu giá ở thời đại này cũng khá là giống với thời hiện đại,đều bắt đầu từ đấu giá từ món đồ rẻ nhất....
Đây là trường đấu giá hào hoa, đẳng cấp nhất của Phi Tinh quốc...
Những người đến đây đều là những người có quyền, có thế nên những món đồ đấu giá cũng đều là những món quý hiếm, bình thường không có cơ hội nhìn thấy. Món rẻ nhất cũng phải từ vạn lạng bạc trở lên...
Cố Mạn Phi xoa xoa mấy chục lượng bạc vụn trong tay áo,thấm thía rõ ràng mình nghèo tới mức nào.
Lại sờ sờ tờ ngân phiếu khi nãy Tây Môn Thiết để lại, chỉ hi vọng " hoan hình thảo" hôm nay đừng có vượt quá vạn lượng...
Hi vọng sớm bị dập tắt khi buổi đấu gia vừa diễn ra được chưa đến một nửa thời gian, Cố Mạn Phi đã không còn chút ho vọng nào để có thể sở hữu hoan hình thảo nữa...
Vị thánh nữ của Thiên Vấn môn đã bao trọn tất cả số lượng hoan hình thảo được đem ra đấu giá ngày hôm nay.
Đi bên cạnh nàng ta là vị Tứ hoàng tử, bất luận giá của dược thảo được đẩy lên đến mức nào hắn cũng đều ra tay trả giá cao hơn hẳn người ta vạn lượng, khiến cho đối thủ sợ hãi mà phải bỏ cuộc.
Cố Mạn Phi tận mắt thấy một cây dược thảo đáng giá nhiều nhất cũng chỉ được vạn lượng đã được hắn nâng giá lên thành vạn lượng, tiền của nhiều đến mức khiến Cố Mạn Phi nảy sinh ý định đi cướp tiền của hắn....
Thật ra những người cạnh tranh đấu giá loại" hoan hình thảo "với Tây Môn Hàn đến lần thứ ba thứ tư thì đều bị hắn dùng tiền tại trèn ép.... những lần tiếp sau đó mọi người đều chán chả buồn cạnh tranh nữa...
Vì cũng chả ai muốn đắc tội với vị Tứ hoàng tử này.
Thế nhưng...trường đấu giá này đông người,và vẫn có những sự tồn tại khác hẳn số đông... ví dụ như vị khách ngồi dưới nhất lầu kia.
Cách ăn mặc của hắn giống như một vị công tử theo nghiệp thi ca, môi hồng da trắng,nét mặt thanh tú, tướng mạo nho nhã thoát tục.
Một người như vậy ngồi dưới nhất lầu vốn chả có gì đáng nói thế nhưng hắn lại làm ra một việc hết sức kì quái.
Mỗi khi Tây Môn Hàn báo giá xong thì hắn lại giơ ra một ngón tay vừa dài vừa trắng đưa đi đưa lại trước mặt vị chủ trì cuộc đấu giá.
Vị chủ trì buổi đấu giá thấy hắn khí chất không tồi,nghĩ hắn cũng giống như Tây Môn Hàn là người lắm tiền nhiều của nên ít nhất cũng phải nâng giá lên một vạn...
Ai dè hắn chậm chạp cất tiếng:
- Thêm một lạng...
Nghe câu này mọi người trong trường đấu giá hóa đá hết lượt....