Chương : Hoàng hậu mang long thai.
Thấy ánh mắt nàng chùn xuống, Cơ Dục Hiên vươn tay ôm nàng vào lòng.
Cảm nhận được nhịp đập tim nàng, cảm nhận được hơi thở nàng bên tai hắn, lòng hắn đang dậy sóng bỗng chốc yên bình lạ thường.
“Tiểu Tịch, trẫm tạo dựng thiên hạ này là để dành cho nàng.
Nàng phải vĩnh viễn ở bên cạnh trẫm để cai quản nó.
Có biết không?”
“Ta biết.
Ta sẽ mãi mãi ở cạnh chàng.”
Nàng không yêu hắn được nữa.
Nhưng cũng không thể vứt bỏ hắn.
Đợi cứu A Việt ra ngoài, nàng sẽ ở bên hắn một đời.
Không yêu cũng được, không thương cũng được.
Miễn là có thể mỗi ngày nhìn thấy hắn.
Giống như tiền hoàng hậu vậy.
“Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu mang long thai?”
“Không thể nào… không thể nào.
Sao ả có thể có thai được?”
Hàn Lĩnh Chi ngồi phịch xuống ghế, miêng luôn lẩm bẩm không thể nào, không thể nào.
Dường như tin tức Tư Mã Duệ Tịch mang long thai rất khó tiếp nhận.
Đúng vậy.
Nàng mang thai, thai được hơn ba tuần.
Tư Mã Duệ Tịch vươn tay, xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình.
Nàng chưa bao giờ ngờ tới chính mình sẽ một lần nữa có thai.
Cũng chưa bao giờ ngờ tới một sinh linh bé bỏng đang dần hình thành lên trong cơ thể mình.
Đây là con của nàng.
Là hài tử của nàng và hắn.
“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch, chuyện đó có thật không?”
Tư Mã Duệ Tịch ngước mắt, thân ảnh cao ráo anh dũng mặc long bào đi vào.
Cơ Dục Hiên vì khẩn trương mà bước đi có chút mất thăng bằng.
Thường ngày đều mang một bộ dạng lãnh đạm cấm dục, bây giờ lại hốt hoảng lo lắng, hơi thở không đều đặn.
Hắn đi như chạy tới chỗ nàng.
Nhìn cái bụng giấu sau lớp áo kia, trái tim hắn đập liên hồi.
Hắn xà xuống, bàn tay chạm vào bụng nàng, khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười ấm áp.
Giống như là cảm nhận được hài tử đang kết nối với mình.
“Đây là con của chúng ta.
Tiểu Tịch, chúng ta lại có thêm một đứa trẻ nữa rồi!”
“Ừ, đây là con của chúng ta.
Bệ hạ, chúc mừng chàng.” Nàng mỉm cười, đặt tay mình lên trên tay hắn.
Cơ Dục Hiên vươn người ôm chầm nàng vào lòng.
Tuy vậy vẫn cẩn thận tránh đi vị trí của hài tử.
“Tiểu Tịch, ta sẽ đối với nàng thật tốt.
Nàng muốn gì, ta đều đáp ứng.
Chỉ cần không rời xa ta, chỉ cần bảo vệ đứa nhỏ thật tốt là được rồi.”
“Ta hứa với chàng.”
Lần này nàng mang thai, Cơ Dục Hiên không có như trước chạy tới chạy lui hỏi nhũ mẫu cùng với thái y nữa.
Mà trực tiếp gói gọn họ ở điện Tài Minh của nàng.
Tùy thời có thể tiếp ứng.
Cái loại quan tâm thái quá của hắn khiến người nào đó ghen tỵ đến phát điên.
Năm lần bảy lượt tìm tới nàng dò hỏi, thực tế là gây sự.
“Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, đây là y phục lúc còn nhỏ của Tiểu Minh, có đẹp không?”
Hàn Lĩnh Chi kéo tay Tư Mã Duệ Tịch, một bộ dạng phấn khởi cầm lấy y phục đủ loại đường may sắc sảo khoe với nàng.
Nhưng Tư Mã Duệ Tịch là ai?
Chính là con gái của tướng quân danh tiếng lẫy lừng, là ngũ tiểu thư văn võ song toàn.
Một chút thách thức của Hàn Lĩnh Chi, nàng có thể để ý sao?
“Đức phi, lúc ta mang thai lần đầu tiên, muội còn đang khép nép bên cạnh phụ mẫu.
Bây giờ đưa những thứ này ra cho ta xem không cảm thấy rất nực cười sao?”
Nụ cười của Hàn Lĩnh Chi cứng đờ lại.
Ả cứ nghĩ ít ra Tư Mã Duệ Tịch sẽ đố kị, sẽ ghen ghét.
Không ngờ lại tỉnh táo đối đáp như vậy.
Giống như nàng và ả luôn ở hai thế giới, hai đẳng cấp khác nhau.
Điều này khiến ả không vui một chút nào.
“Như vậy thì đã sao? Chẳng phải con của tỷ cũng đã chết.” Hàn Lĩnh Chi nhếch mối.
Ả vươn tay, như một con răn trườn đến cái bụng bằng phẳng của nàng, ấn nhẹ xuống.
Lực đạo mềm mại, không có tổn thương đến nàng.
Nhưng lại như khiêu khích, tấn công tới hài tử.
“Ai biết đứa trẻ này có bình an ra đời được không?”
Tư Mã Duệ Tịch nhíu mày.
Hàn Lĩnh Chi quả nhiên cũng không phải dạng tầm thường.
Chỉ với một câu hỏi liền động đến nỗi lo sợ sâu thẳm trong lòng nàng..