Chương : Cứu Cơ Việt Y.
Nàng cũng không biết đứa trẻ này có bình an ra đời được hay không? Nàng cũng không biết rồi nó có phải là đại hoàng tử thứ hai hay không?
Không nhìn thấy được ánh sáng mặt trời.
“Nhưng mà tỷ yên tâm đi.
Ta sẽ để tỷ sinh đứa nhỏ này ra, sau đó… từ từ hành hạ.”
“Muốn hành hạ thì phải hỏi ý kiến của ta trước.” Tư Mã Duệ Tịch hất tay ả ra, đáy mắt mang theo tàn nhẫn lạ thường.
“Ha ha… Tỷ tỷ, đừng có khẩn trương, tổn hại hài nhi, tổn hại thân thể.
Nếu không còn chuyện gì thì muội muội cáo từ.”
Nói xong, ả khoan khoái phất tay rời đi.
Trong đình viện chỉ còn lại một mình Tư Mã Duệ Tịch.
Nói không lo lắng sợ hãi là giả.
Nhưng lo lắng rồi sẽ được cái gì?
Chỉ có thể bình tĩnh đối mặt.
Được tới đâu, hay tới đó.
Nàng mang thai, Cơ Dục Hiên buông thả đề phòng xuống.
Điều này rất thích hợp cho việc Cơ Lâm Vỹ đem quân cứu Cơ Việt Y.
Nàng ở bên trong nhân lúc Cơ Dục Hiên sơ hở gửi thư báo cho y.
Đồng thời, y đưa theo ba vạn quân tiến công đánh thẳng vào bộ máy triều đình, thành công cứu tam hoàng tử Cơ Việt Y.
Đoạn như sau:
Cơ Dục Hiên ở bên trong chính điện, họp bàn đối sách ngăn chặn quân Viên đem quân đóng chiếm tỉnh Miên Trúc.
Đúng lúc này, thích khách từ bên ngoài xông vào.
Tính tổng cộng hơn mười người.
Mà trong chính điện ngoài Cơ Dục Hiên ra thì cũng chỉ có ba người khác là Bách tướng quân, Vỹ tể tướng và Minh thái tế.
“Hộ giá.
Hộ giá.” Bách tướng quân là người phản ứng đầu tiên, che chắn trước mặt hoàng thượng, miệng liên tục gào lớn nhưng chẳng có một ai tới cứu giá cả.
Rất rõ ràng, quân lính bên ngoài đã bị đám người này khống chế.
“Chúng có chuẩn bị mà tới.” Tể tướng híp mắt nhìn đám thích khách trước mặt.
“Hoàng thượng, người ra lệnh đi, thần liều mạng với chúng.”
Cơ Dục Hiên vừa nhìn qua liền biết rõ.
Chúng không chỉ có chuẩn bị mà tới.
Thậm chí trong cung, bên cạnh hắn có nội gián.
Mà nội gián này… chỉ e rằng là người hắn không muốn nghĩ tới nhất.
“Các ngươi muốn gì? Cứu Cơ Việt Y sao?” Cơ Dục Hiên từ phía sau Bách tướng quân đi ra.
“Hoàng thượng, không nên mạo hiểm.”
Cơ Dục Hiên dơ năm ngón tay lên, Bách tướng quân và tể tướng liền im lặng.
Hắn mang trong người dòng máu cao quý của Cơ gia, kết hợp với sự thông minh túc trí của Vỹ gia, tể tướng tin chắc sự việc này hắn có thể một tay thu xếp gọn gàng.
“Các ngươi nói đi.”
“Đúng vậy.
Chúng ta tới cứu tam hoàng tử.
Người ở đâu? Mau thả ra.” Một trong mười tên thích khách giương kiếm lên.
Kiếm sắc bén vô tình kêu lên một tiếng.
Môi Cơ Dục Hiên cong lên, tạo thành nụ cười mỉa mai.
Sau đó, đôi đồng tử của hắn di chuyển tới tên thích khách đứng ở cuối cùng, lãnh đạm nói:
“Hoàng huynh, không nên chào hỏi một chút sao?”
Cơ Lâm Vỹ thoáng qua ngạc nhiên.
Sớm biết vị tứ đệ kia thông minh tài giỏi.
Chỉ là không ngờ trong một giây có thể phát hiện ra sự tồn tại khác biệt của hắn.
Hơn nữa không chút sai biệt biết rõ thân phận.
“Tứ đệ, xin chào.
Lần đầu gặp mặt không ngờ chính là trong hoàn cảnh này.” Cơ Lâm Vỹ tháo mặt nạ xuống, ngũ quan thanh tĩnh hiện ra.
So với Cơ Dục Hiên lãnh đạm kiêu ngạo, Cơ Lâm Vỹ lại là người mang theo nội tâm trầm tĩnh khó đoán.
Y thừa hưởng nhiều nét đẹp của Vỹ Niên thái hậu hơn là hắn.
“Đại hoàng tử, không được làm bừa.” Tể tướng kinh ngạc gào lên.
“Ngoại tổ phụ, có phải đã sớm quên đi đứa cháu này rồi không? Một lòng phụ tá cho Hiền Thế thánh thượng, bỏ qua đại hoàng tử là ta và tam hoàng tử Tiểu Việt?” Cơ Lâm Vỹ cười mỉa mai.
Y không lên được ngôi vị thái tử chính là bởi vì không có sự hỗ trợ từ phía tể tướng.
Trước khi Cơ Dục Hiên từ trên núi về, ông ta một lòng giúp đỡ Cơ Việt Y.
Sau khi Cơ Việt Y chết, ông ta lại ngã mình về phía Cơ Dục Hiên.
Mắt nhìn người của ông ta cũng thật là tuyệt.
Nhìn chằm chằm vào đứa nào, đứa đó liền có thân có phận.
“Bỏ đi.
Ta không tranh ngôi vị kia với tứ đệ.
Chỉ cần đệ thả Tiểu Việt ra, ta lập tức rời khỏi.
Còn nếu không, hậu quả đệ không lường trước được đâu.”
“Hoàng huynh, không phải huynh luôn nghi ngờ năng lực của đệ sao? Huynh nghĩ đệ không thích hợp với ngôi vị này? Vậy thì đấu một trận công bằng đi.”
“Hoàng thượng.” Tể tướng giữ lấy tay hắn, ngăn cản.
Nhưng bị hắn gạt ra.
Hắn vứt cho ông ta ánh mắt kiên định rồi nói tiếp:
“Nếu huynh thắng, đệ thả người.
Nếu huynh thua, vậy thì sinh mạng của đại huynh, sinh mạng của tam huynh nên nằm trong tay ta rồi!”
“Được.
Ta đồng ý.”
“Bắt đầu đi.”
Hai người rút kiếm lao vào.
Tuy Cơ Dục Hiên ngồi ở ngôi vị, đã lâu không cầm kiếm.
Nhưng không vì vậy mà yếu thế hơn.
Mỗi một đòn hắn ra đều nhắm tới điểm trí mạng.
Cơ Lâm Vỹ lúc đầu tập trung cao độ.
Dần bị yếu sức trở thành thế bị động.
Đáng lí ra kết quả kẻ thắng người thua đã rõ như ban ngày.
Nhưng sự xuất hiện của Tư Mã Duệ Tịch làm thay đổi tình thế..