Chương : Hèn mọn.
Nắng mặt trời chiếu gắt xuống, trán nàng lấm tấm mồ hôi, uể oải ngã nằm ngã ra đồng cỏ xanh.
Nàng ở tướng phủ tuy không được ăn sung mặc sướng gì.
Nhưng ít ra chưa từng đi đoạn đường dài, chưa từng chịu khổ như vậy.
“Chúng ta đến nơi an toàn.
Nơi mà Cơ Dục Hiên sẽ không tìm ra được.”
Cơ Việt Y xoa xoa đầu nàng, khiến mái tóc của nàng rối tung lên.
“Ngoan, nàng chịu khổ một chút.
Tới đó sẽ ổn thôi!”
“A Việt, hay chàng để ta về đi.
Cứ trốn như vậy không phải là cách hay.”
“Không, chúng ta sẽ không trốn cả đời.
Bởi vì chờ Cơ Dục Hiên suy yếu, ta sẽ tấn công trực diện hắn.”
Tròng mắt hắn toát ra vẻ khát máu chưa bao giờ có.
Cơ Việt Y mà nàng biết là nam tử ôn nhu nhất thiên hạ.
Sao bây giờ có thể bày ra một mặt này.
Khiến nàng sợ hãi.
“Chàng đừng như vậy nữa.”
“Cơ Dục Hiên thì có thể, ta thì không thể sao?”
Trong giọng nói đã mang theo mười phần sát khí.
Dường như chỉ cần nàng gật đầu, hắn sẽ không khách khí với nàng.
“Chàng bây giờ khiến ta sợ hãi.” Nàng quay mặt đi nơi khác.
Chỉ lưu lại cho hắn cái bóng lưng.
Nàng không có cách nào đối diện với hắn như trước đây.
Càng không có biện pháp thuyết phục chính mình cảm thông cho hắn.
Có lẽ tình yêu của nàng đã sớm thiên vị Cơ Dục Hiên rồi.
Cho dù Cơ Dục Hiên có làm gì, có độc ác tới mức nào, tàn nhẫn tới mức nào, nàng cũng đều chịu được.
Cơ Việt Y thở dài, trong mắt tản ra dư vị chua xót đến não lòng.
Cùng thời điểm đó, ở khu lăng mộ chôn cất các vị hoàng tử, một thân ảnh cao lớn nhưng mang theo yếu đuối đứng ngược nắng.
Ánh dương chiều nhàn nhạt chiếu xuống, bóng nam tử in hằn trên mặt đất.
Gió nhẹ thoảng qua, thân ảnh khẽ lung lay, chỉ chực chờ đổ ập.
Đó là Cơ Dục Hiên, thái tử đương triều.
Người vừa mới mất vợ, vừa mới mất tất cả tình yêu.
Nàng rời đi bao lâu, lòng hắn càng ngập tràn đau lòng bấy lâu.
Hắn đã cố gắng, rất cố gắng tìm kiếm nàng nhưng đều không có hy vọng.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu câu nói trước khi chết của cửu đệ Cơ Vĩ Thành.
Người yêu hắn, sẽ bị hắn lợi dụng cho đến chết.
Người hắn yêu, sẽ bỏ hắn mà đi.
Cơ Dục Hiên đứng trước bia mộ khắc ba chữ Cơ Vĩ Thành, quỳ rạp xuống.
Hắn trước nay không tin trời, không tin đất, không tin thiên hạ này có lời nguyền.
Nhưng đi đến nước đường này, hắn không thể không tin.
Chỉ cần nàng trở về, hắn có thể làm tất cả mọi chuyện.
Kể cả việc quỳ gối trước người đã từng bị mình hại chết.
“Cửu đệ, tứ ca xin lỗi đệ.
Để buông tha cho ta, đừng trừng phạt ta nữa.”
Trên bia mộ, nam tử tuấn tú vẫn mỉm cười.
Trước bia mộ, nam tử yếu đuối rơi lệ.
Cơ Dục Hiên cúi đầu, từng hạt pha lê mỏng manh rơi xuống.
Chỉ mới ba ngày, hắn đã gầy đến vậy, đã suy sụp đến vậy.
Rốt cuộc có bao nhiêu yêu thương nàng, có bao nhiêu tình cảm đối với nàng mới có thể khiến một người mạnh mẽ tàn nhẫn rơi lệ đau thương.
Hắn quỳ ở đó, lạnh lẽo cô độc.
“Cửu đệ, xin đệ đừng mang nàng ấy đi.
Đệ muốn giết ta, muốn lấy mạng ta, ta đều chấp nhận.
Chỉ xin đệ đừng mang nàng ấy rời khỏi ta.”
Cơ Dục Hiên bất lực gào lên.
Mỗi một câu, một chữ, hắn như dùng toàn sức để thốt lên.
Đời này vì ai mà hèn mọn như vậy? Vì gì mà không thức tỉnh?
Đôi mắt Cơ Dục Hiên từ từ nhắm lại.
Cả người đổ ập xuống.
Thân thể vì lo lắng mà bị hao tổn nặng nề.
Phong Huyền đứng canh ở bên ngoài lăng mộ, mãi không thấy hắn trở ra liền đi vào.
Hình ảnh hắn trong mắt Phong Huyền luôn chỉnh chu cao cao tại thượng.
Lần đầu tiên y phát hiện hắn cũng hèn mọn như vậy.
Phong Huyền thở dài.
Cả đời này y sẽ mãi mãi thua một Cơ Dục Hiên.
Thua bởi tình yêu cao cả của hắn.
Thua bởi sự hy sinh của hắn.
Y cuối cùng cũng đã hiểu vì sao nàng ấy lại yêu hắn nhiều đến như vậy.
Nếu là y, y cũng toàn tâm toàn ý đối xử tốt với hắn mà thôi.
Lúc Cơ Dục Hiên tỉnh lại đã là đêm hôm sau.
Đầu hắn đau như búa bổ, mắt từ từ mở ra, tiếp xúc với ánh sáng nhàn nhạt của đèn dầu.
Câu đầu tiên là hướng Phong Huyền đứng ở đầu giường, hỏi:
“Đã có tin tức của nàng ấy chưa?”
Phong Huyền cúi đầu, đáp án đã rõ ràng như ban ngày.
“Hiên nhi.”.