Chương : Phía sau đại nạn.
Một tiếng gọi, hắn không cần ngước mắt cũng biết đó là ai.
Từ lúc hắn tỉnh lại, ngoài nhìn Phong Huyền để hỏi tin tức của Tư Mã Duệ Tịch, hắn đều không lưu lại cho bất kì ai một ánh mắt.
Vỹ Niên hoàng hậu cảm thấy mất mát trong lòng.
Đưa tay ra toan sờ trán hắn thì bị động tác hất tay của hắn làm cho hụt hẫng.
“Hiên nhi, mẫu hậu thay còn tìm nàng ta.
Chỉ xin con đừng lạnh nhạt với mẫu hậu như vậy.”
“Nếu bà tìm được nàng ấy, ta sẽ không lạnh nhạt với bà nữa.” Hắn chỉ cần nàng.
Thiên hạ này nếu không có nàng đều chỉ là một màu trắng.
Chỉ cần nàng quay về, chỉ cần nàng cả đời ở bên hắn.
Tất cả mọi chuyện hắn đều có thể bỏ qua.
“Được, mẫu hậu hứa với con.”
Lời hứa của hoàng hậu đương triều quả thật rất có trọng lượng.
Bởi vì chưa đầy ba ngày sau, người của bà ta đã phát hiện ra tung tích của Tư Mã Duệ Tịch và Cơ Việt Y.
Lúc đó bọn họ đang dừng chân nghỉ ngơi ở trên núi.
Một đội quân bao vây từ bìa rừng xông thẳng vào.
Cơ Việt Y vốn dĩ đã có đề phong, liên lạc với người của Nghiêm Bính nhưng Nghiêm Bính luôn bị Cơ Dục Hiên và hoàng hậu theo dõi gắt gao nên chẳng thể đến trợ viện kịp.
Hắn cùng số ít thuộc hạ hắn không thể chống đỡ hoàn toàn thất bại.
Tư Mã Duệ Tịch bị bắt sống, trở về thượng kinh, tiếp tục thi hành án.
Lại đúng giờ sửu hôm sau, tứ tiểu thư và ngũ tiểu thư phủ tướng quân bị đưa ra pháp trường xử án.
Trước toàn bộ sự chứng kiến của dân chúng, đầu hai nàng rơi xuống.
Nữ tử xinh đẹp nhất thiên hạ cũng không còn.
Tại Đông Cung, Cơ Dục Hiên lẳng lặng nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt.
Nàng ấy cuối cùng cũng trở về rồi.
Khuôn mặt nàng vì chịu cực chịu khổ ở bên ngoài mà đã gầy đi không ít.
Thân hình trước kia vỗn đã mảnh mai nay lại càng gầy guộc.
Chỉ là ánh mắt nàng vẫn sáng rực tinh anh thế kia.
Đúng là nàng rồi.
“Tiểu Tịch, đến đây.” Hắn vẫy tay, mắt mang theo rất nhiều tơ máu.
Xem ra so với nàng, hắn cũng chẳng khấm khá hơn bao nhiêu.
Hắn xót nàng.
Nàng cũng xót xa hắn.
Nàng chạy đến, nhào vào trong lồng ngực ấm áp kia.
Thời gian như đã quay trở về một tuần trên núi Ngự Phong.
Thiên hạ ngoài kia là cái gì? Đông Cung là cái gì? Ngôi vị là cái gì? Có bằng tình yêu nồng cháy mạnh mẽ này không?
“Cực khổ cho nàng rồi!” Hắn ở bên tai nàng thì thầm.
Đôi môi run rẩy hôn lên mái tóc xơ xác của nàng, cả cái trán bóng bẩy kia rồi lại xuống chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi mọng đỏ như quả cherry tươi mát.
Nàng đã quay trở về rồi.
Nàng thật sự đã quay trở về.
“A Hiên, ta nhớ chàng lắm!”
Một câu nói đủ kích thích tuyến nước mắt của hai người.
Cơ Dục Hiên mỉm cười nhìn nàng qua lớp nước đọng trên mí mắt.
Thì ra không chỉ có một mình hắn là nhớ nàng.
“Chúng ta kết hôn đi.
Ta xin phép phụ hoàng và hoàng hậu rồi.
Nàng và ta kết hôn đi.” Lời cầu hôn sơ sài đến vậy.
Nhưng vào khoảnh khắc này chính là quý giá nhất.
“Được, ta đồng ý.”
Trở lại Miến Vũ điện, Tư Mã Duệ Tịch cuối cùng cũng hiểu được vì sao nàng có thể thoát khỏi cái án chết kia.
Chính là nhờ thế lực của hoàng hậu, thế lực của Cơ Dục Hiên, thế lực chống lưng cho hoàng thượng, nàng mới bình an tai qua nạn khỏi.
Tướng quân Tư Mã Kiên và tổng đốc Tư Mã Hồng Tuấn đối với triều đình có công, chỉ tước bỏ chức vụ, thứ làm thường dân.
Riêng đối với thái tử phi Tư Mã An Nhược và ngũ tiểu thư Tư Mã Duệ Tịch bị xử trảm.
Nhưng hai cái đầu ngoài kia chỉ là do người khác thay thế.
Tư Mã Duệ Tịch vẫn là Tư Mã Duệ Tịch.
Tư Mã Duệ Tịch ngày mai sẽ đường đường chính chính trở thành thái tử phi.
Tuy nhiên, nàng không còn là người của Tư Mã gia nữa.
“Duệ Tịch bái kiến hoàng hậu nương nương.”
Vỹ Niên hoàng hậu hiền từ nhìn nàng.
Đây là người con gái mà con trai bà chọn, là người mà hắn không tiếc mạng sống để bảo vệ, trân trọng và yêu thương.
Tiếp xúc với nàng không quá ba lần.
Nhưng bà nhận ra được nàng là nữ tử thông minh, xinh đẹp, giỏi dang và quan trọng nhất là thật lòng đối tốt với con trai bà.
Chỉ như vậy thôi thì chức vị thái tử phi này xứng đáng thuộc về nàng rồi.
“Không cần khách khí.
Ngày mai chúng ta đã thành người một nhà rồi.
Con cứ gọi ta là mẫu hậu.
Ta có thể gọi con là Tiểu Tịch không?”
Nàng cứ ngỡ sau khi chuyện bại lộ, tất cả mọi người đều sẽ ghét bỏ nàng.
Nhưng không, bọn họ đối với nàng càng tốt, càng ân cần chăm sóc.
Tư Mã Duệ Tịch dịu dàng cúi đầu cười e lệ.
“Được, thưa mẫu hậu.”.