Chương : May mắn.
“Thiếp không sao.
Đang vui vẻ thế này thì có thể làm sao chứ?”
“Nàng nhất định phải cẩn thận.
Nhìn xem, nàng gầy quá rồi.
Phải nuôi béo tốt lên mới được.”
Mọi người đồng loạt nhìn một lượt từ trên xuống dưới người nàng.
Nàng đâu có gầy như hắn nói.
Chỗ cần có thịt thì có thịt.
Chỗ không cần có thịt thì vẫn có thịt.
Nói chung căng tràn đầy sức sống thế kia mà.
“Hiên nhi à, cháu không cần lo lắng.
Hoàng tổ mẫu sẽ chú ý đến cháu dâu, nuôi cháu dâu béo thành con lợn mới yên lòng.” Thái hậu cười ha hả, bộ dạng vui vẻ chưa từng thấy.
“Đúng vậy, mẫu hậu cũng sẽ thay con để ý.”
Từ khi Tư Mã Duệ Tịch có thai, Cơ Dục Hiên đối với bà càng ngày càng dịu dàng.
Không còn ánh mắt sắc bén hay lời nói nhuốm đầy gươm dao, hắn thay đổi luôn cả cách gọi đối với bà.
Điều này có thể xem như đứa nhỏ trong bụng nàng mang theo phúc, khiến cho những người xung quanh vui vẻ không ngừng.
“Hoàng huynh, đệ cũng sẽ chú ý tỷ tỷ.” Tiểu An ưỡn ngực, bộ dạng nam nhân trưởng thành nhìn Cơ Dục Hiên.
Trong phòng bật lên tiếng cười vang ra khắp điện.
Hoàng cung bao lâu rồi không có vui vẻ như vậy, chỉ vì có một tiểu hoàng tôn liền ngập tràn ánh nắng.
Hoàng tôn này cũng thật lợi hại, có thể thay đổi tâm tính của những người cao ngạo như hoàng hậu hay thái tử.
“A Hiên, thiếp đã nghĩ ra tên cho con chúng ta rồi.”
Tư Mã Duệ Tịch hết nhìn hoàng hậu rồi lại nhìn sang thái hậu gật đầu.
Cơ Dục Hiên tất nhiên hiểu chắc chắn là hai người kia kéo nàng kết đồng minh nhưng không có vạch trần.
Chỉ ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng, sủng ái hỏi: “Tên là gì?”
“Nếu là hoàng tôn vậy thì gọi Cơ Diệt Minh.
Còn nếu quận chúa vậy thì gọi là Cơ Trường An.”
“Ha ha, tên hay, tên hay.” Thái hậu một bên tung hứng.
Hoàng hậu cũng đâu có chịu thua kém vỗ tay: “Đúng là tên hay.”
Cơ Dục Hiên nhìn hai người gian manh kia rồi lại nở nụ cười: “Nàng thích tên này sao?”
“Ừ, tên rất hay mà.
Thiếp rất thích.”
“Nàng thích là được rồi.”
Hoàng hậu và thái hậu trợn tròn mắt.
Nào nghĩ thuyết phục hắn lại dễ đến như vậy.
Qủa nhiên hoàng tôn trong bụng này mang đến may mắn cho mọi người rồi.
Thời gian mang thai của Tư Mã Duệ Tịch quả thật là nhàn hạ.
Ngoại trừ những lần bảo bảo trong bụng khó chịu cựa quậy khiến nàng đau thì chẳng có gì khác thường.
Hơn nữa nàng còn được thái hậu, hoàng hậu, thập thất hoàng tử, Đan thừa huy và Cơ Dục Hiên yêu thương chăm sóc.
Phải nói là sướng như tiên trên trời.
Thấm thoát bốn tháng trôi qua, thai trong bụng nàng cũng đã được gần năm tháng tuổi.
Lúc này đặc biệt phải cẩn thận, đi tới đâu liền có kẻ hầu người đón.
Vốn dĩ muốn đợi nàng sinh bảo bảo ra rồi hoàng thượng mới truyền ngôi cho Cơ Dục Hiên.
Nhưng nay sức khỏe của hoàng thượng không được tốt nên tiến hành trước dự định.
Thái hậu mời sư thầy xem ngày lành tháng tốt liền chọn / để truyền ngôi cho Đông Cung thái tử.
Từ nay tới đó chỉ còn vỏn vẹn đúng một tuần lễ.
Trong cung ngoài thành cũng vì sự kiện này một ồn ào náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Tân đế sắp lên ngôi, mà tân đế này lại chính là Đông Cung thái tử danh bất hư truyền, quả thật là vừa ý con dân.
“Hiên nhi, mới đó mà con đã trưởng thành rồi.
Cũng sắp thay thế phụ hoàng rồi.”
Cơ Văn hoàng đế nằm trên giường bệnh, ánh mắt không còn nghiêm nghị như trước mà mang theo yêu thương nhìn hắn.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn thật sự rất giống đứa trẻ kia.
Cơ Dục Hiên ngồi thẳng lưng bên cạnh giường, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Phong thái so với Cơ Văn năm xưa chỉ có hơn chứ không có kém.
“Nhi thần đã để phụ hoàng lo lắng rồi.
Nhi thần sẽ hoàn thành trọng trách.
Tạo dựng đất nước hùng mạnh để con dân trăm bề hạnh phúc.”
“Tốt, bây giờ phụ hoàng cũng chỉ có thể trông cậy vào một mình con.
Còn hoàng hậu, con đừng lạnh nhạt với nàng ấy quá.
Nàng ấy là mẫu thân của con.
Trước sau vì con mà suy nghĩ.” Đi hết một đời người cuối cùng ngoảnh mặt lại mới phát hiện được.
Hóa ra người có thể ở bên cạnh mình đến cuối cùng lại là chính thất kia.
Nghĩ đến hoàng hậu, tâm ông trở nên ấm áp.
Đạo làm quân đã thành, đạo làm phu cũng nên thành thôi.
“Nhi thần hiểu.”
Cơ Văn hài lòng gật đầu: “Cuộc đời của nam nhân chỉ có thể lựa chọn hoặc là giang sơn, hoặc là mĩ nhân.
Phụ hoàng vì giang sơn mà đã vuột mất mĩ nhân…”
Nói đến câu này, Cơ Dục Hiên thấy trong mắt ông mang theo mất mát, đau đớn.
Hắn biết từ trước đế nay, trong lòng ông chỉ có duy nhất một người là Viên tài nhân.
Tuy nhiên nàng ấy sớm vì quỷ kế trong cung mà mất sớm.
Tất cả tình yêu của ông lại đổ dồn về phía hoàng hậu.
Nhưng cho dù bao nhiêu năm đi nữa, hắn biết hình ảnh Viên tài nhân tuyệt đối không thể phai mờ.
“Hiên nhi à, con may mắn có được cả hai thứ đó.
Con phải biết trân trọng, phải biết nắm giữ lấy.
Nhân sinh con người là do ông trời sắp đặt.
Nhưng người có thể xoay chuyển nó chỉ có mình con.”
“Nhi thần biết.”
“Tốt, tốt lắm.”.