Chương : Truyền ngôi.
Sắp bước qua tháng thứ năm thai kì, cái bụng của Tư Mã Duệ Tịch đã lớn đi không ít.
Tuy vậy cả người vẫn thật linh hoạt chạy tới chạy lui.
Chẳng hạn như lúc này…
“Thái tử phi, thái tử phi, cẩn thận kẻo làm tổn hại đến hoàng tôn.”
“Thái tử phi, xin người hãy cẩn thận.”
“Thái tử phi, đừng chạy nữa, nô tỳ cầu xin người đừng chạy nữa.”
“…”
Một đám người trong Đông Cung hoảng hốt đuổi theo nàng.
Không biết hôm nay thái tử phi ăn trúng cái gì liền cả ngày hoạt động.
Nói là muốn tốt cho bảo bảo.
Nhưng cứ thế này chỉ sợ bảo bảo ham chơi mà trôi tuột ra ngoài mất.
Mô hôi con mồ hôi mẹ lấm tấm trên trán nô tỳ và thái giám.
Nếu hoàng tôn cùng thái tử phi mà có mệnh hệ gì, cho dù có mười cái mạng bọn họ cũng không đảm đương nổi.
“Thái tử phi, không nên chạy nữa.”
“Aiyo, ta chỉ muốn vận động một chút.
Cái này ta vừa học qua ở chỗ Viễn Thiên, tuyệt đối không động đến hoàng tôn của các ngươi đâu.” Tư Mã Duệ Tịch đứng lại, ôm bụng thở hổn hển rồi lại tiếp tục chạy tới chạy lui.
Mỗi một bước chân của nàng đều như đang lăng trì bọn họ.
Chưa bao giờ người ở Đông Cung này đoàn kết đến như vậy.
Ai nấy đều đưa tay ra, tùy thời có thể đỡ kịp thân ảnh thái tử phi cao cao tại thượng kia.
“Thái tử phi, xin người hãy nghỉ ngơi một chút.
Nếu người muốn tập vậy thì chờ điện hạ đến tập cùng người.”
Minh Uyển thông minh sáng suốt đưa ra ý kiến.
Vị thái tử phi này trời không sợ, đất không sợ, lại chẳng nghe lời ai.
Nhưng chỉ cần nhắc đến thái tử điện hạ, nàng liền ngoan ngoãn như một con mèo.
“Điện hạ bây giờ bận công vụ, không có thời gian bồi ta đâu.”
“Ai nói bổn thái tử không có thời gian bồi nàng?”
Tư Mã Duệ Tịch ngước mắt, quả nhiên thân ảnh tráng kiện kia xuất hiện.
Hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu tím, tuy hơi hắc ám nhưng mang theo ma mị, khiến người ta không kìm lòng được mà cứ dõi theo.
Cơ Dục Hiên sải bước lớn tiến về phía nàng.
Hắn phẩy tay, tất cả mọi người thức thời rời khỏi.
Để lại không gian rộng lớn cho đôi phu thê mật ngọt kia.
“Chàng không phải nên ở chính điện xử lý công vụ à?” Tư Mã Duệ Tịch bĩu môi, quay lưng về phía hắn, cả người uể oải tới ghế đá cách đó không xa, ngồi xuống.
Cơ Dục Hiên lò mò theo sau như cái bóng của nàng.
Nàng ngồi, hắn cũng ngồi.
“Mấy cái kia sao có thể bằng thê tử cùng với bảo bảo của bổn thái tử được.”
“Cái miệng thật biết làm người ta vui vẻ.” Ngón trỏ nàng điểm lên môi hắn một cái.
Nhịn không được nâng đầu, đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng.
Cơ Dục Hiên còn chưa có thỏa mãn kéo nàng lại.
Nhưng lại bị tay nàng chặn trước ngực.
“Đừng có được voi đòi tiên.”
“Là nàng vô lễ với bổn thái tử trước.”
“Cho chàng nói lại lần nữa.”
Qủa nhiên người kia là kiếp thê nô.
Bị vợ uy hiếp một cái liền híp mắt cười dỗ dành: “Nô tài nào dám.
Trên đời này nương nương là nhất, ai dám vô lễ với nương nương.”
“Tốt, như vậy mới là hài tử ngoan.”
Mí mắt Cơ Dục Hiên giật giật.
Từ khi nào thì hắn trở thành hài tử của nàng vậy?
“A Hiên, vì sao ta cứ có cảm giác rất bất an.”
Mấy ngày nay, tuy nàng ở ngoài vui vẻ chạy nhảy thế kia.
Nhưng thực ra tâm trạng lại hồi hộp lo lắng vô cùng.
Càng gần tới ngày truyền ngôi, nàng càng không an tâm.
Giống như sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
Nghe nàng nói, Cơ Dục Hiên chỉ nhẹ nhàng nở một nụ cười, vòng tay ôm lấy cái bụng đã nhô lên không ít của nàng.
“Ta nghe nói nữ nhân có thai thường hay có những suy nghĩ tiêu cực.
Qủa không sai mà.”
Tư Mã Duệ Tịch ngước mắt.
Hắn ngoài bận công vụ thì còn thường xuyên tìm gặp thái ý và nhũ mẫu để học hỏi những kinh nghiệm về phụ nữ có thai.
Tính ra so với nàng, hắn còn hiểu biết nhiều hơn.
Việc này khiến nàng rất cảm động.
Hắn thân phận đế vương trị một quốc, lại bỏ ra nhiều tâm tư với một nữ nhân bé nhỏ như nàng, cho dù là người mang trái tim sắt đá e rằng cũng không thể làm ngơ được.
“Nhưng ta thực sự có dự cảm không lành.”
“Ta cam đoan với nàng, nàng sẽ nguyên nguyên vẹn vẹn trở thành hoàng hậu Triều Quốc.
Còn ta sẽ bình an ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Nàng không có gì phải lo lắng hết.
Chỉ cần chuyên tâm chăm sóc chính mình và bảo bảo trong bụng là tốt rồi.”
Tư Mã Duệ Tịch nhìn bộ dạng kiên định của hắn, trong lòng cũng trở nên điềm tĩnh hơn.
Đúng vậy.
Có hắn ở đây, nàng không có gì phải lo lắng cả.
Thấm thoát hơn nửa năm yên bình cuối cùng cũng trôi qua.
Trước giờ cử hành nghi thức truyền ngôi, Tư Mã Duệ Tịch nhìn nữ tử xinh đẹp tuyệt trần mặc phượng bào trong gương.
Phượng bào chính là trang phục thượng triều của hoàng hậu.
Phượng bào có màu đỏ được thêu chính con chim phượng hoàng màu vàng.
Đầu nàng đội phượng cửu được thiết kế tinh sảo.
Ý muốn nói tới đầu đội công dung và đức hạnh, hoàng hậu phải giữ trọn tam tòng tứ đức cho xứng với danh mẫu nghi thiên hạ.
Hôm nay, nàng chính thức được phong làm hoàng hậu, lấy hiệu Tư Mã.
Qúy danh gọi đầy đủ là Tư Mã hoàng hậu.
“Nàng ngồi trên ghế đúc phượng, tâm lại dâng lên một cỗ lo lắng.
Bàn tay theo bản năng mà đặt lên bụng, cố gắng trấn an tâm tình của mình.
“Bảo bảo ngoan, con chịu đựng một chút.
Sẽ nhanh xong thôi.” Nàng vuốt ve cái bụng tròn trịa của mình.
Bảo bảo dường như nghe thấy lời nàng nói liền không cựa quậy nữa.
Đúng lúc này, cửa sổ phát ra một tiếng động lớn.
Vì nàng muốn yên tĩnh một mình nên các nô tỳ và thái giám đã sớm ra bên ngoài điện hết.
Bây giờ nàng có chút sợ hãi đứng dậy đi tới chỗ cửa sổ kia.
“Là ai?”.