Chương : Xuất cung.
Nhìn thấy ý chí mạnh mẽ của quân đội phía dưới, nam nhân ở trên càng khí thế bừng bừng.
Chỉ hận không thể lập tức đem quân tiến công thượng kinh.
“Tốt.
Cảm ơn sự kiên cường của mọi người.”
“Chúng thần đều vì thái thượng hoàng mà phục vụ.
Toàn tâm toàn ý phò tá đại hoàng tử, cứu tam hoàng tử, lật đổ hôn quân Cơ Dục Hiên.” Tâm phúc của nam nhân kia ở bên cạnh gào lớn.
Quân lính càng như tiếp thêm máu, hưng phấn hét lên.
Đại hoàng tử Cơ Lâm Vỹ dơ tay, đám quân lính liền tĩnh lặng.
“Thời gian không còn nhiều.
Trước khi bị Cơ Dục Hiên phát hiện, mọi người hãy tập trung luyện tập thật tốt.
Chờ ngày tiến công.”
“Rõ.” Đám quân lính khí thế hô lên rồi theo từng tốp đi tập luyện.
Ở trên đài cao chỉ còn một mình Cơ Lâm Vỹ.
Hắn là đại hoàng tử Triều Quốc.
Là con trai trưởng của Cơ Văn và Vỹ Niên, cũng là anh em cùng cha cùng mẹ với Cơ Việt Y và Cơ Dục Hiên.
Cơ Việt Y từ nhỏ đã sống cùng hắn, tình anh em rất tốt.
Thậm chí là sống chết có nhau.
Hắn chưa bao giờ nghĩ ngoài Cơ Việt Y, hắn lại có thêm một đứa em trai cùng máu mũ ruột rà khác.
Cho nên tất cả tình thương đều dành hết cho Cơ Việt Y.
Rồi cuối cùng anh em họ cũng lớn, Cơ Việt Y thông minh tài trí, ngoan ngoãn hiểu chuyện được lòng tất cả mọi người, ai nấy tán thành chuyện y lên ngôi vị Đông Cung thái tử.
Mà hắn tất nhiên là ủng hộ, bởi hắn chẳng có một chút ý niệm nào với vị trí đó.
Nhưng ông trời thật muốn tuyệt đường hắn.
Năm Cơ Việt Y lên tám, hắn mười sáu, người của Cơ Việt Y vì lo sợ thay cho chủ tử nên đã hãm hại hắn, biến hắn trở thành người thực vật.
Lúc hắn tỉnh lại là một năm trước.
Cũng thông qua thuộc hạ nên biết được toàn bộ biến cố của Triều Quốc, cũng biết luôn được nguyên nhân cái chết của thái hậu mẹ hắn, biết được Cơ Việt Y em trai hắn bị giam giữ, biết được trên đời này hắn còn có thêm một đứa em khác nữa.
Hắn sẽ cứu Cơ Việt Y, đó là chuyện một người huynh trưởng nên làm.
Hắn cũng sẽ bảo vệ Cơ Dục Hiên, đó là chuyện một người huynh trưởng nên bù đắp.
Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ dung túng cho những tội nghịch thiên nghịch lý của Cơ Dục Hiên.
Tư Mã Duệ Tịch tự giam mình trong phòng tối những ba ngày.
Ba ngày sau, nàng bước ra liền như biến thành người khác.
Vẻ mệt mỏi yếu đuối trước kia không còn nữa.
Thay vào đó là một nữ tử tràn đầy sức sống mang bộ dạng của thổ hào.
Kiêu ngạo, lạnh lùng, khí thế bức người.
“Minh Uyển.”
“Nương nương cho gọi.”
“Ta đói bụng quá!” Tư Mã Duệ Tịch khoa trương xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình.
Sau khi cái bụng được lập đầy, cả người tràn tề năng lượng, việc đầu tiên mà Tư Mã Duệ Tịch làm là chạy tới điện Kế Đàn của Cơ Dục Hiên để ôm đùi.
Phải, chính là ôm đùi.
“Hoàng thượng, chàng có thời gian không?”
Cơ Dục Hiên ngước mắt, cứ ngỡ là mình nghe nhầm nhưng khi nhìn thấy nàng toàn vẹn xinh đẹp đứng trước mặt, tâm hắn bỗng nhiên chấn động.
Từ sau khi hắn bắt Cư Việt Y, nàng chưa bao giờ chủ động tới gần hắn.
Vậy mà bây giờ lại ngang nhiên mặc y phục tôn quý kiều diễm như vậy chạy tới đây.
Há chẳng phải là đang quyến rũ hắn sao?
Hắn mặc dù rất muốn nàng, rất thích nàng nhưng cũng không muốn làm một hôn quân.
Càng không muốn nàng trở thành yêu nữ hại nước hại dân.
“Nàng tới đây làm gì?” Trong giọng nói không giấu được vẻ kích động.
“Tất nhiên là thăm chàng.
Chàng không muốn ta tới sao?”
Sao có thể không muốn.
Hắn yêu nàng đến chết đi sống lại.
Hận không thể tháo cả thiên hạ này dâng hai tay lên cho nàng ấy chứ.
Là nàng năm lần bảy lượt từ chối kia mà.
“Kì thực ta tới đây là có mục đích.”
Qủa nhiên.
Ánh mắt Cơ Dục Hiên chùn xuống hẳn.
Lại tiếp tục vùi mặt xem tấu chương.
Tuy vậy vẫn không quên cùng nàng trò chuyện.
“Mục đích gì?”
“Chàng còn nhớ lần ta cùng với Đan quý phi dạo phố sau đó mua được sợi dây chuyền đá thạch anh không?”
“Nhớ.
Chính là lần phát hiện ra nàng mang hoàng tôn.”
Hai từ ‘hoàng tôn’ phát ra từ miệng hắn lại mang theo nồng đạm chua xót.
Đó là quãng thời gian tình yêu của hai người tiến tới đỉnh điểm nồng nhiệt.
Tuy vậy lại bị nàng, bị Cơ Việt Y một đao chém đứt.
Tư Mã Duệ Tịch cũng đâu có kém gì hắn, cũng đau lòng muốn chết.
Nhưng lại giả vờ duy trì cái vẻ bình tĩnh, nói tiếp: “Ta phát hiện dây đá đó có liên quan tới mẹ ta.
Thực ra thì sợi dây đá đó vốn dĩ thuộc về mẹ.
Lần này ta tới đây là muốn xin chàng cho ta xuất cung trở về thành Trúc.
Ta muốn điều tra một số việc liên quan đến mẹ.”
Xuất cung.
Cơ Dục Hiên nhíu mày, trực tiếp buông bỏ tấu chương xuống, ánh mắt mang theo loại dò xét nồng đậm nhìn nàng.
Giống như nhất định phải kiếm ra được gì đó khác thường trong đôi đồng tử kia.
Nàng bị hắn nhìn, có chút hoảng loạn.
Tâm như đang treo trên không trung.
Sợ không cẩn thận sẽ bị hắn phát hiện ra.
Nhưng thật may, Cơ Dục Hiên buông lỏng người.
“Được.
Hải Minh sẽ đi cùng nàng.”
“Không thành vấn đề.” Tư Mã Duệ Tịch sảng khoái đáp.