Chương : Đệ nhất sát thủ.
Như thế nào cũng được.
Hải Minh đi theo cũng chẳng cản trở gì cho kế hoạch của nàng cả.
Mà có lẽ càng có thêm sự tin tưởng của Cơ Dục Hiên.
Sau này dễ dàng hành động.
“Lúc nào nàng xuất phát?”
“Ngày mai.
Ta muốn sớm tìm ra bối cảnh của mẹ.
Nếu thực sự mẹ còn phụ mẫu, ta thân là cháu ngoại sẽ thay mẹ phụng bồi họ.”
Cơ Dục Hiên gật gù.
Tư Mã Duệ Tịch là nữ tử thế nào hắn còn không hiểu sao.
Có ân tất báo, có oán tất trả.
Chỉ sợ khi nàng tìm được thân nhân rồi sẽ móc hết tim gan ra mà đền đáp mất.
“Ngày mai ta chuẩn bị xe ngựa cho nàng.”
“Cảm ơn bệ hạ.” Tư Mã Duệ Tịch mỉm cười.
Ở trong bóng tối, đôi mắt nàng sáng rực lên.
“Ta cần lời cảm ơn có ý nghĩa một chút.”
Nàng tất nhiên là hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn.
Lập tức vươn tay cởi áo ngoài rồi cởi thắt lưng, lại cởi áo trong ra.
Một cuộc thừa hoan này bắt đầu vui vẻ, kết thúc cũng thật vui vẻ.
Chỉ là sự vui vẻ này sau ngày mai sẽ chẳng còn gì nữa.
Nằm trong lòng Cơ Dục Hiên, Tư Mã Duệ Tịch thở dài nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Đời này cho nàng làm một Lang Vương Hậu đã là rất hào phóng rồi, còn cho nàng một quãng thời gian làm thái tử phi được thái tử sủng ái.
Ông trời xem ra không bạc đãi nàng.
Con người ấy à, đừng nên quá tham lam.
Nàng xoay người, mặt đối mặt với hắn.
Nhìn nam tử ngủ say kia, nhìn đôi mắt hắn nhắm nghiền, trên trán không còn loại lạnh lẽo thấu xương nữa, trái tim nàng đột nhiên đập mạnh.
Giống như đã quay trở về thời gian trước đây.
Nàng vươn tay, vuốt ve hàng lông mày cực phẩm trước mắt rồi lại muốn rời tay đi nhưng không nỡ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ kết cục của hai người sẽ đến nước đường này.
“Chàng vì ta đồ sát thiên hạ.
Ta vì thiên hạ mà bỏ rơi chàng!”
Tư Mã Duệ Tịch nhắm nghiền mắt.
Nếu đã không thể làm được gì vậy thì cứ tận hưởng giây phút ấm áp này đi.
Cho dù chỉ là nhất thời thôi cũng được.
Sáng hôm sau, dưới sự hộ tống của Hải Minh, Tư Mã Duệ Tịch một mình đi tới thành Trúc.
Mặc dù Minh Uyển năm lần bảy lượt muốn đi theo nhưng đều bị nàng ngăn cản.
Lần này nàng đi là để chuẩn bị cho một cuộc chiến đẫm máu.
Nàng ta không văn không võ, muốn sống sót e rằng rất khó.
Thành Trúc là một tỉnh nhỏ của Triều Quốc, nằm ở phía nam kinh thành.
Đi tới đó phải mất đến ba ngày hai đêm thông qua hàng loạt địa hình hiểm trở.
Mọi chuyển sẽ chẳng có gì đáng nói cho đến khi Tư Mã Duệ Tịch cùng Phong Huyền gặp một đám thổ phỉ.
“Dừng xe.”
Xe ngựa dừng lại, Tư Mã Duệ Tịch ngồi ở bên trong nhíu mày, nghe ngóng tình hình bên ngoài.
“Các vị huynh đài đây là…” Hải Minh lãnh đạm nhìn đám thổ phỉ bặm trợn trước mặt.
Một trong những tên cầm đầu của chúng cẩn thận quan sát Phong Huyền lẫn xe ngựa, sau đó mới nói:
“Có bao nhiêu ngân lượng mau giao hết ra đây.”
Hải Minh đang căng dây thần kinh, nghe hắn nói như vậy liền hoàn toàn thả lỏng.
Hắn còn tưởng có thế lực nào trong triều muốn nhân cơ hội này ám sát Tư Mã Duệ Tịch.
Hóa ra chỉ là bọn lưu manh đầu đường xó chợ.
Tiếc là hôm nay bọn chúng động nhầm người rồi.
“Ngân lượng thì không có, có mấy lá vàng nhỏ này được không?”
Nhìn cái bọc mà Hải Minh cầm trên tay, mắt bọn thổ phỉ sáng lên.
Mấy lá vàng nhỏ mà Hải Minh nói thực chất là những thỏi vàng dày đặc, vừa nhìn qua liền biết không phải dạng tầm thường.
Trong lòng bọn chúng thầm nghĩ, hôm nay vơ đại lại kiếm được miếng mồi to.
Nhưng sự vui mừng còn chưa phát tác ra hết thì bị lời nói tiếp theo của Hải Minh dập tắt.
“Muốn lấy cũng được.
Đánh thắng ta.”
Đám thổ phí cười lớn.
Còn dám thách đấu với bọn họ.
Vừa nhìn qua đã biết ngay thế trận.
Một mình Hải Minh ngồi trên lưng ngựa cùng với đám thổ phỉ hơn mười người.
Ai thắng ai thua chẳng phải đã phân định được rồi sao.
Hơn thế nữa, trên tay mỗi người bọn họ đều mang theo đao to sắc bén, còn Hải Minh chỉ có mỗi thanh kiếm mỏng dắt bên lưng.
“Ha ha, không biết tự lượng sức mình.
Ngươi ngoan ngoãn giao vàng ra đây, lão đại ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”
“Đúng vậy.
Còn tưởng oai phong thế nào.
Cũng chỉ là đám thương lái mà thôi.”
Là ai không biết tự lượng sức mình còn chưa biết đâu.
Hải Minh lạnh lùng nhếch môi, nhìn về phía xe ngựa, nói: “Công tử, người đợi một chút.”
Tư Mã Duệ Tịch ở bên trong liền gật đầu.
“Được.”
“Các ngươi lên đi.
Đừng có phí lời.”
Nói xong, Hải Minh khinh công từ trên lưng ngựa xà xuống giữa bọn chúng.
Chẳng cần rút kiếm, chỉ một hai chiêu liền hoàn toàn hạ gục bọn chúng.
Xem ra là dùng dao mổ trâu giết gà rồi.
Tư Mã Duệ Tịch ngồi bên trong thầm mặc nguyện.
Đụng ai không đụng, lại đụng phải thiên hạ đệ nhất sát thủ.
Mong các người siêu thoát.
() Cái kết sắp đến gần, Nguyên Diêu cũng đang cố gắng để chạy cho kịp tiến độ.
Hi vọng sẽ kịp kết thúc trước ngày tháng .
Tình hình là chương sẽ kéo dài hơi nhiều.
Tầm - chương nữa.
Vẫn mong đọc giả ủng hộ dài lâu.
Nguyên Diêu cũng đã nghĩ ra cái kết rồi.
Kết vẹn cả đôi đường.
hahaaaa.