Chương : Liên minh.
Tư Mã Duệ Tịch vươn tay kéo mũ chụp trên đầu xuống.
Khuôn mặt tựa điêu khắc lộ ra, cái trán cao ráo, sóng mũi thẳng tắp cương nghị, đôi môi mọng đỏ kiêu ngạo vểnh lên.
Nàng chưa từng gặp nam nhân này nhưng hắn chỉ vừa nhìn thân ảnh của nàng liền đoán được thân phận.
Người của Cơ gia quả thật không thể xem thường.
“Mạo muội rồi, đại hoàng tử.”
Cơ Lâm Vỹ đứng hình trong giây lát.
Sau đó mới theo phép tắc mời nàng ngồi.
“Nàng bỏ trốn sao?”
Thân phận của nàng bây giờ là Tư Mã hoàng hậu.
Việc nàng rời khỏi hậu cung, đi tới một nơi xa xôi cách trở như thành Trúc này, ngoài lí do bỏ trốn ra, hắn thực sự không nghĩ đến cái khác.
Hơn nữa, hắn cũng đã từng nghe tiếng Cơ Dục Hiên yêu nàng như mạng.
Sao có thể để nàng dễ dàng rời khỏi y được?
Tư Mã Duệ Tịch ngoài ý muốn nghe câu hỏi này, thoáng nở một nụ cười nhẹ.
Cơ Lâm Vỹ đánh giá nàng quá cao rồi.
Thế lực của Cơ Dục Hiên như thế nào đâu phải hắn không biết.
“Ta trốn ra hay Cơ Dục Hiên thả ta ra không quan trọng.
Điều ta muốn biết chỉ là ngài có hợp tác với ta cứu Cơ Việt Y hay không mà thôi.”
Rất thẳng thắn.
Cơ Lâm Vỹ thầm tán dương.
“Cứu.
Tất nhiên phải cứu.
Nhưng nàng sẽ thế nào? Tứ đệ sẽ không làm hại đến nàng chứ?”
Rất lâu.
Rất lâu rồi chưa có người nào quan tâm tới tính mạng của nàng như vậy.
Lòng nguội lạnh của nàng bỗng chốc như được sưởi ấm.
Nàng nhàn nhạt cười, hai cái má lúm cũng vị vậy mà nở rộ lên.
Xinh đẹp muôn phần.
“Ngài yên tâm.
Ta có cách khiến hắn không thể động đến ta.
Ngài chỉ cần cứu A Việt rồi đưa chàng ấy rời khỏi nơi này.
Còn nữa, ta hy vọng không có xảy ra chiến tranh giữa Cơ Dục Hiên và ngài.
Cơ Dục Hiên là vị vua tốt, ít ra trong mắt dân chúng là vậy.
Ta muốn Triều Quốc đời đời thái bình.
Ngài hứa với ta, không làm hại đến chàng ấy nhé!”
Cơ Lâm Vỹ lặng người.
Không ngờ tới nàng sẽ vì Cơ Dục Hiên mà nói nhiều đến như vậy.
Một lát sau, tưởng chừng như cả thế kỉ, Cơ Lâm Vỹ mới chập chạp nói: “Ta nhất định sẽ cứu được tam đệ.
Nhưng có làm hại tứ đệ hay không thì ta không dám chắc.
Triều Quốc đúng là cần một vị vua anh tài như tứ đệ.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là cho phép đệ ấy làm càn.”
“Ta hiểu.
Chỉ cần cứu được A Việt thôi.
Chuyện sau này ta sẽ tự mình lo lấy.”
Chuyện hận thù của huynh đệ bọn họ nàng sẽ không can thiệp.
Nàng chỉ là muốn hoàn thành lời hứa với thái thượng hoàng.
Cho dù tương lai thực sự có trận chiến này đi chăng nữa, nàng sẽ không hổ thẹn với lương tâm, hổ thẹn với tiền hoàng hậu, hổ thẹn với thái thượng hoàng.
Bởi vì nàng đã cố gắng hết sức rồi.
Tư Mã Duệ Tịch hít một hơi rồi đưa tấm bản đồ cho Cơ Lâm Vỹ.
“Đây là trận địa mà Cơ Dục Hiên bày ra.
Lúc trước A Việt bị giam ở Lăng điện.
Ta có lén lút đi giải cứu nhưng bị Cơ Dục Hiên phát hiện, e rằng đã đổi chỗ giam giữ rồi.”
Cơ Lâm Vỹ nhận tấm bản đồ từ tay nàng, cẩn thận nhìn qua một lượt.
Trong trí nhớ của hắn, hoàng cung cũng không có phức tạp đến như vậy.
Chỉ sợ Cơ Dục Hiên đã thay đổi kết cấu, bày thiên la địa võng để tóm gọn một lượt.
“Ta biết rồi.
Cảm ơn nàng.
Nàng khi nào sẽ trở về?”
“Chắc là hai ngày nữa.
Về tới hoàng cung, ta sẽ gửi thư báo cho ngài ở ngoài phối hợp đánh vào.”
“Ừ, vậy nàng về cẩn thận.”
Tư Mã Duệ Tịch lập tức rời khỏi.
Ra đến bên ngoài doanh trại, cái nhìn nóng bỏng của Cơ Lâm Vỹ vẫn bám dai dẳng trong đầu nàng.
Chỉ có kẻ ngu mới không biết hắn có ý với nàng.
Nhưng nàng rất thắc mắc.
Nàng chưa gặp hắn bao giờ, chưa tiếp xúc với hắn bao giờ, hắn sao có thể thích nàng?
Rốt cuộc là nàng gặp phải vận đào hoa gì mà để ba huynh đệ nhà đế vương này tranh nhau cấu xé thế kia.
Sau cuộc gặp mặt với Cơ Lâm Vỹ, mọi chuyện diễn ra đều rất suôn sẻ.
Chỉ có điều nàng không thể tìm được người đã làm sợi dây chuyền kia cho mẹ.
Trước khi trở lại hoàng cung, nàng một lần nữa thay nam trang đi dạo phố.
Lần này có Hải Minh đi theo.
“Hải Minh, sau này khi về già, ta nhất định sẽ dưỡng lão ở đây.”
Tư Mã Duệ Tịch hít một hơi thật sâu sau đó thở ra.
Cái loại không khí tươi mát này khiến nàng chẳng muốn bỏ lại chút nào.
Không ồn ào, không náo nhiệt, không tấp nập như thượng kinh.
Qủa thật rất thích hợp để dưỡng già.
“Nương nương nhất định sống lâu trăm tuổi.” Hải Minh mặt lạnh đi bên cạnh nàng nói.
Cước bộ của nàng dừng hẳn, nàng ngước mắt lên trời, đôi đồng tử còn sáng chói hơn cả những tia nắng kia.
Hắn thấy trong mắt nàng có rất nhiều, rất nhiều khao khát.
Thứ mà cả đời hắn chưa bao giờ có.
Nàng cong môi, nở một nụ cười tràn đầy sức sống.
Hai cái má lúm rộ lên tựa tiên cảnh.
Hắn bất giác si mê ngắm nhìn.
“Không.
Ta không hy vọng sống lâu trăm tuổi.
Chỉ hy vọng có thể sống mỗi ngày thật trọn vẹn.”.