Chương : Tửu lượng không tốt.
Nàng nói rất lâu, Hải Minh đều không có phản ứng.
Nàng quay sang liền nhìn thấy hắn đang cười.
Hải Minh cười.
Chuyện lạ ngàn năm mới có một lần nhé!
“Hải Minh, đi.
Khó khăn lắm mới tới được thành Trúc này, ta mời huynh đi uống rượu.”
“Tửu lượng của nương nương hình như không được tốt lắm!” Hải Minh dương ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng.
“Nương nương cái gì? Gọi ta là công tử.
Còn về tửu lượng có tốt hay không, hôm nay ta chứng minh cho huynh thấy.
Đi thôi!”
Qủa nhiên tửu lượng nàng không tốt thật.
Vừa uống được hai chén liền gục ra giữa bàn.
“Hải Minh, huynh nói xem ta có phải là nữ tử tốt nhất nhân gian này không?” Tư Mã Duệ Tịch dùng đũa chọt chọt miếng thịt trên đĩa, ánh mắt lờ đờ nhìn mọi thứ quay cuồng trước mặt.
“Aiyo, sao lại có đến tận hai Hải Minh thế này?”
“Nương… Khụ, công tử, người say rồi!”
Tư Mã Duệ Tịch xua tay.
Say? Nàng giống kẻ say chỗ nào chứ?
“Hải Minh, huynh mới chính là người say.
Huynh say rồi! Ha ha, Tiểu Minh nhỏ bé của chúng ta say rồi!”
Hải Minh não nề đưa tay vỗ trán.
Đã sớm nghe danh Tư Mã Duệ Tịch sau khi uống rượu xong sẽ làm càn.
Không ngờ có thể làm càn đến nước này.
Thật đúng là hình ảnh ngàn năm có một.
“Công tử, ta đưa người về.”
“Không.
Ta muốn uống thêm.
Tiểu nhị, cho thêm hai bình rượu.
Loại… ực, thật ngon vào.”
Nói xong, chẳng đợi tiểu nhị đưa rượu ra, nàng buông tay, thế mà thoải mái nhắm mắt ngủ.
Hải Minh dở khóc dở cười không biết tiếp theo nên làm cái gì đây.
Hắn đã từng chăn sóc Cơ Dục Hiên say rượu nhưng tình huống này không giống nhau.
Tư Mã Duệ Tịch là nữ tử.
Hơn nữa còn là hoàng hậu của Triều Quốc.
Hắn động vào người nàng chính là mạo phạm.
Lần sau….
À, không nên có lần sau nữa.
“Tiểu nhị.”
“Công tử cần gì sao?”
Hải Minh hít một hơi, hai má có chút hồng hào nói:
“Tìm cho ta một cô nương.”
Tiểu nhị quả nhiên là người thấu tình đạ lý.
Vừa nghe vậy liền gian tà nhìn hắn rồi gật đầu chạy đi.
Chưa đầy ba phút sau đã dắt tới một cô nương xinh đẹp như hoa.
Trước khi rời khỏi còn cẩn thận dặn dò:
“Nhớ phục vụ quan khách cho thật tốt.”
Cô nương nhìn phong thái đạo mạo của Hải Minh, e lệ cười.
“Vâng, tiểu nữ biết.”
Đường đường là tâm phúc bên cạnh Hiền Thế thánh thượng, là người hộ tống và bảo vệ cho hoàng hậu nương nương, thế mà bây giờ gặp phải chút chuyện này, Hải Minh chẳng biết trước tiên nên làm cái gì, không nên làm cái gì cả.
“Khụ, cô nương này, phiền cô dìu quý công tử kia lên phòng được không?”
Theo hướng ngón tay của Hải Minh, cô nương xinh đẹp liền thấy một công tử say rượu bét nhè.
Tuy vậy khuôn mặt lại như điêu khắc.
Làn da sáng mịn bóng loáng.
Làn da này mà là của nam nhân sao?
Cô nương mỉm cười, khẩn trương đỡ ‘vị công tử’ say khướt kia, theo Hải Minh trở về phòng.
“Cô có biết chăm sóc người say rượu không?”
“Có.
Tiểu nữ biết.” Cô nương lén nhìn qua Tư Mã Duệ Tịch rồi lại đỏ mặt quay đi.
Hải Minh hài lòng gật đầu.
“Vậy thì tốt.
Cô chăm sóc người kia nhé!”
“À, còn nữa.
Đó là nữ nhân.”
Nhìn bóng lưng cao lớn của Hải Minh khuất sau cánh cửa, cô nương ngẩn người hết nhìn hắn rồi lại nhìn Tư Mã Duệ Tịch nằm ngay ngắn trên giường.
Cái gì mà nữ tử?
Cô nương chậm chạp đi về phía chiếc giường, bàn tay trắng trẻo lại mang đầy vết chai sờ lên trước ngực Tư Mã Duệ Tịch rồi ấn nhẹ xuống.
“Có ngực.
Đúng là nữ tử.”
Nam nhân xinh đẹp thế này mà lại là nữ tử.
Cô nương mang theo thất vọng toan rút tay lại thì bị Tư Mã Duệ Tịch nắm chặt cổ tay.
“Ngươi là ai?” Tư Mã Duệ Tịch mơ màng mở mắt.
Đầu nàng đau như búa bổ.
Muốn ngồi dậy lại chẳng có chút sức lực nào.
“Tiểu… tiểu nữ là người do vị công tử kia gọi tới.”
Tư Mã Duệ Tịch gõ gõ cái trán, phải cố gắng lắm mới tỉnh táo lại được đôi chút.
“Vị công tử kia? Hải Minh sao? Hắn đi đâu rồi?”
“Tiểu nữ không biết.”
Hải Minh kia dám vứt nàng một mình ở đây.
Không sợ nàng chạy trốn sao? Không sợ nàng gặp nguy hiểm sao?
“Khoan đã, nhìn ngươi rất quen.
Rất quen…”.