Tận mắt nhìn thấy yêu nghiệt xuất thế là chuyện khiến người ta kích động nhường nào.
Quang Minh Các đột nhiên gia nhập trận chiến khiến Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu bọn họ tiếp tục hiếu thắng, cố chấp muốn giết Lâm Nhất thì chắc chắn sẽ phải một mất một còn với nhau, rất có thể toàn quân đều bị diệt cũng chưa hẳn giết được Lâm Nhất.
Nhưng nếu không ra tay, cứ thế bỏ qua cho Lâm Nhất thì Mai Tử Họa và Huyết Đồ cũng không cam tâm.
Phút chốc, cả hai rơi vào tình trạng tiến thối lưỡng nan, vẻ mặt vô cùng lúng túng.
“Chậc chậc, Mai Tử Họa, Huyết Đồ, hai người các ngươi còn vô dụng hơn so với trong tưởng tượng của ta!”
Thấy vậy, Lâm Nhất bật cười.
Nếu hắn là bọn họ thì đã không kiêng kỵ như vậy.
Người tập võ chỉ mong có thể làm theo ý mình.
Advertisement
Phải có một trái tim tràn đầy nhiệt huyết, có một trái tim dám đối địch với người trong thiên hạ.
Nếu chuyện gì cũng kiêng kỵ thì hắn sẽ không cách nào đến được thành Thanh Dương như hiện tại. Nếu không có một trái tim dám đối địch với người trong thiên hạ thì hắn sẽ không cứu Nguyệt Vi Vi, cũng không học được kỳ thuật như Thôn Thiên Quyết.
“Đồ khốn, ngươi có bản lĩnh thì bước ra đi, đừng như một con đàn bà chỉ biết trốn sau lưng Minh Diệp”.
Trong lòng hai người bọn họ vốn rất uất ức, lại bị Lâm Nhất trào phúng như thế, lửa giận lập tức bùng lên dữ dội.
Mai Tử Họa chỉ vào mặt Lâm Nhất mà mắng.
Lời này nghe có hơi quen thì phải?
Advertisement
Lâm Nhất sờ mũi, thản nhiên cười, trước đó hắn từng dùng câu này để chế giễu hai người bọn họ không dám lộ diện.
Không ngờ Mai Tử Họa lại học được nhanh như vậy.
Huyết Đồ cũng hùa theo: “Lâm Nhất, ngươi ra dáng đàn ông một chút, đường đường chính chính bước ra”.
“Ta cũng có ý đó!”
Lâm Nhất mỉm cười, mặc dù biết bọn họ cố ý nói khích nhưng hắn vẫn bay vọt lên không, nhảy ra ngoài.
Mai Tử Họa và Huyết Đồ sững sờ, không ngờ Lâm Nhất lại thật sự nhảy ra.
Không chỉ có bọn họ, xa xa, vô số ánh mắt đang chăm chú quan sát trận giằng co này cũng lộ vẻ kinh ngạc.
“Lâm Nhất!”
Minh Diệp hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Lâm Nhất khoát tay ngăn đối phương lại, cười nói: “Minh huynh đừng vội, ở quận Thanh Dương có thể quen được người bằng hữu như ngươi quả thật không uổng một chuyến này, hôm nay ta sẽ tặng ngươi thêm một phần lễ vật lớn”.
“Giết hắn!”
Mai Tử Họa cùng Huyết Đồ sực tỉnh, lập tức lộ vẻ vui mừng, hét lên.
Ầm!
Sát khí trên người tử sĩ lại lần nữa bộc phát, đánh úp về phía Lâm Nhất.
Thanh thế tựa như cuồng phong bão táp cuồn cuộn kéo đến.
“Tới hay lắm!”
Sắc mặt Lâm Nhất lạnh đi, thầm cười khẩy, hắn duỗi tay ra, phẩy nhẹ.
Kiếm thế kh ủng bố phát ra từ tấm lệnh bài Ô Quang trong lòng bàn tay tựa như một ngôi sao nổ tung, b ắn ra hào quang chói sáng.
Lúc trước, chỉ với Tử Diên kiếm quyết đệ nhất trọng, một tia chấp niệm do tiền bối lưu lại đã giúp hắn vô địch ở cảnh giới Bán Bộ Huyền Quan.
Hiện tại…
Tử Diên kiếm quyết tứ trọng cô đọng linh nguyên Tiên Thiên không biết có thể kích hoạt chấp niệm của Tử Diên Kiếm Thánh phát huy thực lực đến bực nào.
Trong lệnh bài Ô Quang, một bóng dáng màu xám mờ nhạt, lưng vác cổ kiếm hạp nhảy ra.
Lúc bóng người kia hạ xuống trước mặt Lâm Nhất, trên tử sĩ đang lao đến chỉ còn cách chưa đến trăm mét.
Xoạt!
Khi hắn đứng lên, một luồng kiếm quang cùng với thân kiếm ra khỏi vỏ, quét ngang toàn trường.
Một loạt tử sĩ phía trước đứng mũi chịu sào, còn chưa đợi kiếm quang chém đến, thân thể đã tự nổ tung. Bởi kiếm thế quá mức kh ủng bố nên cứ thế bị nổ chết.
Ầm ầm ầm!
Máu tươi bắn tung tóe tựa như pháo hoa nổ tung giữa không trung, cùng với tiếng nổ là những đóa hoa máu nở rộ một cách thê lương.
Khi kiếm khí chém đến, tất cả những tử sĩ phía sau đều bị chém ngang người.
Còn chưa hết…
Sau khi quét ngang tử sĩ, kiếm quang vẫn không dừng lại mà mang theo uy lực kh ủng bố của sóng thần, tựa như một trận cuồng phong lao thẳng đến chỗ đệ tử Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn tụ tập.
Kiếm quang quá nhanh!
Đệ tử hai tông không kịp trở tay, chỉ trong chốc lát đã bị chấn đến mức thổ huyết.
Bịch bịch!
Kiếm phong cuồng loạn cuốn bay đám võ giả Tiên Thiên lên không trung, tiếng hét thảm liên tục vang lên, bọn họ chỉ biết giãy dụa, không cách nào thoát được.
Dù là cường giả Bán Bộ Huyền Quan cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, mà ngay cả việc đó cũng là cố hết sức.
Cảnh tượng kh ủng bố như vậy khiến quần chúng vây xem mắt tròn mắt dẹt.
Một kiếm, chỉ một kiếm!
Bóng dáng màu xám kia chỉ chém ra một kiếm đã có thể tiêu diệt sạch tử sĩ của hai đại tông môn. Những cường giả còn lại cũng bị kiếm phong mạnh mẽ thổi bay.
Ai dám tranh phong…
Trong đầu mọi người quanh quẩn mãi bốn chữ này, thử hỏi ai có thể tranh phong?
Ngay cả Lâm Nhất cũng á khẩu, không nói nên lời, tim hắn đập loạn lên.
Đây mới là thực lực chân chính, không ai bì nổi của Tử Diên Kiếm Thánh trong những năm tháng hoàng kim kia.
Răng rắc!
Lệnh bài Ô Quang xuất hiện vết nứt, sau đó không ngừng lan ra, rồi vỡ nát.
Đã sử dụng hết ba lần cơ hội, lệnh bài Ô Quang cũng hỏng hoàn toàn.
Nhưng bóng dáng mờ ảo kia lại không biến mất, mà trái lại còn có vẻ ngưng thực hơn.
Một luồng kiếm ý hung hãn mang theo mũi nhọn sắc bén thoáng ẩn hiện, xé rách cánh cửa thời không, vượt qua vô số thế giới mà giáng xuống.
Bóng dáng mờ ảo hoàn toàn ngưng thực, một thiếu niên điển trai, lưng vác cổ kiếm hạp xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.
Khi hắn vừa xuất hiện, thời gian dường như bị đóng băng, giữa trời đất chỉ có một luồng kiếm ý tựa như liệt diễm hừng hực thiêu đốt trên người hắn.
“Đáng tiếc… Ta còn tưởng phải một thời gian nữa ngươi mới dùng đến cơ hội cuối cùng. Tuy nhiên, vậy cũng tốt, tuổi trẻ vô lo, cũng nên tùy ý một chút, không cần phải chừa quá nhiều đường lui”.
Kiếm khách trẻ tuổi tựa như trích tiên, mặt mày khôi ngô sáng láng, mỉm cười với Lâm Nhất.
Lúc sắp tan biến, đột nhiên hắn thở dài: “Hồng trần bao nhiêu hận, đảo mắt hóa hư không…”
Lúc này, thời gian một lần nữa dịch chuyển.
Một tiếng nổ vang lên.
Tay chân đám võ giả hai tông bị gió cuốn lên không trung đứt đoạn, văng loạn xạ hệt như một nồi canh hầm cách thủy, không một ai còn nguyên vẹn.