Giờ đã canh ba, khuya lắm rồi, nhà nhà ai nấy sớm đã đi ngủ.
Vậy mà, ở trang viên của Mộc gia, vẫn thấy ánh đèn sáng.
Không những vậy, bên trong còn có tiếng người nói chuyện, không khó để nhận ra giọng nói của Mộc Kiếm Thanh. Vị đại cao thủ vang danh khắp nơi này luôn có thói quen nói chuyện từ tốn, bình tĩnh, kể cả khi gặp chuyện nguy nan.
Ở trong Đinh Tiên Phái, trái ngược hoàn toàn với tính cách ít nói của Mộc Kiếm Thanh là hai người Lưu Càn và Hồ Ngọc Phiến.
Không ngờ, hiện tại, Lưu Càn đang có mặt ở đây.
Trong nhà có tiếng nói chuyện rất sôi nổi, nhưng không phải chỉ giữa hai người với nhau.
Còn có kẻ thứ ba.
Ai là người có bản lĩnh khiến cho cả hai hộ pháp của Đinh Tiên Phái phải thức đến khuya như thế này để tiếp chuyện chứ?
Và có chuyện gì cơ mật mà phải bàn giữa đêm khuya?
Chỉ nghe trong gian phòng vọng ra một tiếng nói:
- Diệp huynh đây chắc chứ?
Lại có người khác đáp lại:
- Lưu đệ, đệ vốn đã biết tính của Diệp huynh rất tỉ mỉ, kỹ càng, đây lại là việc hệ trọng, chắc chắn phải là phải chính xác rồi.
- Cảm ơn, Mộc huynh đã quá lời rồi. – Lại có thêm một tiếng nói thứ ba.
Giọng hắn so với giọng của người đàn ông một ngày trước nói chuyện cùng với Trần Chấn cũng không khác nhau nhiều lắm.
Đơn giản vì hai người là một!
Hắn tên Diệp Trung Tâm, là Phó Giáo chủ của Bạch Giáo. Lại nói, Bạch Giáo là một giáo phái mới được lập khoảng một năm trở lại đây, mua lại một quán ăn nhỏ ở Đại La, rồi dần phát triển thành một tửu quán rộng lớn khang trang, chính là Bạch Y Tửu Lâu hiện tại. Bạch Giáo lấy quán đó làm bàn đạp mở rộng mối làm ăn ra bên ngoài, được nhiều thương gia biết tới, hơn nữa đệ tử của Bạch Giáo lại tinh thông võ nghệ, lại hay tham gia vào chuyện giang hồ nên tuy rằng mới thành lập nhưng lại rất có chỗ đứng trong giới võ lâm. Giáo chủ của Bạch Giáo chưa bao giờ lộ mặt, nhưng tên tuổi của Phó Giáo chủ thì bất kì ai trong thiên hạ cũng biết: Diệp Trung Tâm.
Trước giờ những việc hệ trọng của Bạch Giáo đều do một tay của họ Diệp này gánh vác và thay mặt Giáo chủ thực hiện. Lần này Diệp Trung Tâm tới tiếp kiến hai vị hộ pháp của Đinh Tiên Phái là Lưu Càn và Mộc Kiếm Thanh chắc cũng là việc lớn của Bạch Giáo.
Lưu Càn nói:
- Nhưng dù sao… huynh ấy cũng là sư huynh của chúng ta, từng vào sinh ra tử với ta không biết bao nhiêu lần, hơn nữa hiện tại lại là Chưởng môn, Đinh Tiên Phái cũng đang vào thời cường thịnh. Chúng ta đâu có nguyên do nào để lật đổ huynh ấy đâu cơ chứ, chỉ sợ khi ta phản lại thì số đệ tử theo ta lại ít hơn số đệ tử trung thành thôi.
Mộc Kiếm Thanh từ tốn đáp:
- Việc môn phái đang ở vào thời cường thịnh chỉ là trong hiện tại thôi, sắp tới đây khi hoàng thượng dời đô về Đại La thì Đinh Tiên Phái sớm muộn gì cũng sẽ suy yếu, nếu không hành động sớm, e rằng…
Đúng lúc đấy, bên ngoài có ba người bước vào, cung tay nói lễ phép:
- Sư phụ, chúng đồ nhi đã về.
Mộc Kiếm Thanh thấy đang bàn việc lớn mà lại bị xen ngang, trong lòng có chút bực bội, khẽ cau mày nói:
- Các ngươi sao lại về sớm vậy?
Cả ba cùng quỳ xuống:
- Sư phụ, chúng đồ nhi không thể hoàn thành được nhiệm vụ mà sư phụ giao cho, chúng đồ nhi thật đáng chết.
- Sao? – Mộc Kiếm Thanh ngạc nhiên, dù sao ba người này cũng là những đệ tử ưu tú nhất của hắn, nhiệm vụ lần này tuy khó, nhưng hắn tin với khả năng của họ, chắc chắn có thể hoàn thành, vậy mà…
- Chúng đồ nhi đã bị sư bá chặn đường.
- Lý Văn Lâm? – Lưu Càn nhổm dậy.
Ba tên kia thấy tự nhiên trong nhà của Mộc Kiếm Thanh lại xuất hiện cả Lưu Càn, trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ đáp:
- Vâng, thưa sư thúc. Phải rồi, sư bá có đưa một phong thư, bảo là gửi tới sư phụ và sư thúc đây.
Một người trong số họ rút ra một phong thư, kính cẩn hai tay dâng đến cho Mộc Kiếm Thanh. Họ Mộc và họ Lưu cùng nhìn nhau một hồi, rồi cũng mở ra xem.
Mộc Kiếm Thanh xem xong thì khẽ nhếch nụ cười:
- Không ngờ lại như vậy, xem ra lần này chúng ta không phản không được rồi, Lưu đệ. Dù sao lần này cũng có cả người của Bạch Giáo hỗ trợ, chúng ta quyết không thể ngồi yên được nữa.
Lưu Càn vẫn hơi do dự:
- Mộc huynh, đệ nghĩ không cần phải làm như vậy đâu, có lẽ sư huynh cũng đã suy tính rất kỹ về chuyện này mới quyết định như vậy chứ, chúng ta…
Diệp Trung Tâm bất ngờ lên tiếng:
- Giáo chủ tôi còn có một điều dặn dò, hai vị đây có muốn nghe hay không?
- Diệp huynh cứ nói. – Mộc Kiếm Thanh nói.
Diệp Trung Tâm nói, giọng trầm hẳn xuống:
- Đây là việc hệ trọng, hi vọng hai vị có thể giữ kín cho.
Lưu Càn và Mộc Kiếm Thanh cùng nói:
- Chúng tôi xin lấy tính mạng của mình ra để bảo đảm sẽ giữ kín trong lòng, quyết không hé răng nửa lời.
Rồi như quên mất cái gì đó, họ Mộc quay lại phía ba người đệ tử, nói:
- Không còn việc gì nữa, các ngươi lui ra đi.
- Dạ.
Cả ba người cùng bước đi khỏi gian phòng, lúc này Diệp Trung Tâm mới nói:bg-ssp-{height:px}
- Các vị có biết vì sao mấy năm trở lại đây Đinh Chưởng môn của các vị lại chỉ ở lì một chỗ, không rời khỏi nhà nửa bước không?
Hai người Lưu Càn, Mộc Kiếm Thanh cùng lắc đầu.
- Bởi vì ông ta không còn có thể cầm kiếm lên thêm một lần nữa!
- Sao?
- Cách đây ba năm, Đinh Chưởng môn đã trúng phải một loại kịch độc từ Trung Nguyên, ngoài ra còn bị một kẻ lạ mặt đánh ra ba chưởng, khiến ông ta bị trọng thương, và toàn thân của ông ta đến bây giờ vẫn còn bị tê liệt, cử động bình thường cũng khó nữa là. Cũng may phước cho ông ta, năm đó nếu không có vị Lý sư huynh của các vị thì ông ta cũng đã bỏ mạng ở Trung Nguyên.
- Trung Nguyên? – Lưu Càn ngạc nhiên. – Cách đây ba năm, Chưởng môn của chúng tôi có việc hệ trọng phải tới Trung Nguyên, từ sau chuyến đi đó quả thật Chưởng môn không còn đi đâu nữa. Lẽ nào… đây lại là sự thật.
Mộc Kiếm Thanh thì nói:
- Tại sao Giáo chủ của Diệp huynh lại biết được điều này?
Diệp Trung Tâm mỉm cười:
- Thật ngại quá, chẳng là Giáo chủ của tôi tình cờ cũng ở cùng quán trọ với Đinh Chưởng môn. Giáo chủ đã nhìn thấy hết tất cả, nhưng lúc đó võ công còn thấp nên chỉ biết tự cầu nguyện sẽ có người đến cứu Đinh Chưởng môn chứ không dám ra tay cứu.
Mộc Kiếm Thanh lại hỏi:
- Nói như vậy, ba năm nay võ công của Giáo chủ Bạch Giáo hẳn tiến bộ rất nhiều.
Diệp Trung Tâm cười:
- So với Mộc huynh, Lưu huynh thì hai người chúng tôi còn kém xa.
Nói đoạn, cả ba cùng cười.
- Diệp huynh lại quá lời rồi.
- Võ công trấn phái của Đinh Tiên Phái, môn nào cũng tinh diệu, hai vị đây lại là hộ pháp, chắc hẳn võ công phải hơn người rồi.
Mộc Kiếm Thanh nói:
- Bạch Giáo uy chấn giang hồ như vậy, Giáo chủ và Phó Giáo chủ chắc hẳn cũng phải là đại cao thủ của võ lâm.
Hai bên cứ tâng bốc nhau, rồi cùng cười xòa, sau đó lại bàn mưu tính kế sẽ lật đổ Đinh Thanh Lân ra sao, sẽ bày binh bố trận thế nào, được một lúc lâu thì trời cũng đã tờ mờ sáng.
- Thôi, cũng đã muộn rồi, Lưu huynh, Mộc huynh, tôi phải đi rồi, xin cáo từ vậy.
Hai người Lưu, Mộc cũng ôm quyền đáp lại:
- Vậy không làm phiền Diệp huynh nữa, bảo trọng!
- Bảo trọng!
Dứt lời, Diệp Trung Tâm bước nhanh ra ngoài, rồi sử dụng môn khinh công sở trường của mình mà phóng vút đi, sớm đã không còn thấy bóng.
Mộc Kiếm Thanh thấy họ Diệp đi rồi, mới quay lại nói với Lưu Càn:
- Lưu đệ, đệ thấy thế nào?
Lưu Càn nói:
- Bạch Giáo đột nhiên muốn giúp ta chiếm lấy Đinh Tiên Phái, quả là một điều lạ, trước giờ họ làm việc không bao giờ thiệt cả, đệ nghĩ lần này chúng ta phải cẩn trọng, kẻo mắc mưu của họ.
Mộc Kiếm Thanh khẽ mỉm cười:
- Ta biết mục đích của họ. Họ vốn cũng không muốn hoàng thượng sẽ dời đô về Đại La.
Lưu Càn ngạc nhiên:
- Chẳng phải tổng đà của họ ở Đại La đó sao? Dời đô về đó là tốt mà.
- Bọn họ trước giờ làm việc gì cũng bí mật, tuy đối với giới võ lâm chúng ta là không sai, nhưng lại là vi phạm kỷ cương phép nước do hoàng thượng đặt ra. Hoàng thượng rời đô về đó, phải tăng cường binh lính ở đó để giữ gìn trật tự. Lúc đó công việc của Bạch Giáo đương nhiên là sẽ gặp trở ngại lớn rồi.
Lưu Càn gật gù:
- Huynh nói cũng có lý.
Mộc Kiếm Thanh nói tiếp:
- Ta nghĩ còn một lý do nữa.
- Là gì?
- Bạch Giáo tuy mới thành lập nhưng dựa vào bản lĩnh Phó Giáo chủ và các đệ tử tinh anh thì đã hùng mạnh lên rất nhiều. Đối thủ đáng ngại nhất trên ngôi vị độc tôn võ lâm của họ có lẽ chỉ còn là Đinh Tiên Phái chúng ta thôi. Họ muốn chúng ta tự diệt nhau để nhân cơ hội này chiếm lấy vị trí giáo phái hùng mạnh nhất đó thôi.
Lưu Càn nói:
- Quả thật Mộc huynh thông minh hơn người, tiểu đệ tự thẹn không bằng. Nếu như huynh đã biết được âm mưu của Bạch Giáo, thì chắc hẳn sẽ không còn sợ bọn họ nữa.
Mộc Kiếm Thanh khẽ mỉm cười:
- Lần này ta cũng đã tính kỹ, một phần đệ tử ta dùng để chiếm lấy Đinh Tiên Phái, phần còn lại ta sẽ dùng để đề phòng Bạch Giáo trở mặt.
Lưu Càn cũng cười:
- Việc lần này, ắt hẳn sẽ thành công.
…oo…