Diệp Trung Tâm cưỡi ngựa không nghỉ ngày đêm, cuối cùng, đến đêm ngày hôm sau đã trở về đến thành Đại La.
Vừa bước vào quán Bạch Y Tửu Lâu, điều đầu tiên mà hắn nghĩ tới đó là hấp một ngụm rượu nóng rồi nghỉ ngơi đến sáng, trong thời gian nghỉ ngơi, kể cả Giáo chủ cũng không được làm phiền. Hắn thấy đó là điều xứng đáng sau tất cả những gì hắn đã làm.
Vậy mà khi, hắn vừa mới rót rượu ra chén thôi, đã có kẻ làm phiền hắn rồi.
Chính là hai thuộc hạ trung thành nhất, Hàn Mặc và Hàn Lập.
- Phó Giáo chủ. – Hai tên đó cung tay hành lễ.
Diệp Trung Tâm phẩy tay, uể oải đáp:
- Được rồi, được rồi, có việc gì vậy?
Hàn Mặc, Hàn Lập nhìn nhau rồi nói:
- Phó Giáo chủ, hai tên Thạch Bạch Hách và Hồ Ngọc Phiến đã thoát khỏi tầm kiểm soát của chúng ta rồi.
Diệp Trung Tâm phun ra một ngụm rượu, bắn thẳng vào người của Hàn Lập, nhưng y chẳng dám ho he gì.
- Ngươi… Các ngươi nói sao? Tại sao lại có thể như vậy?
- Là… là quân triều đình, họ nói áp giải hai người về vì tội sát nhân.
- Sát nhân? Giết, giết ai được cơ chứ?
Hàn Mặc đáp:
- Là giết hai người Phong Lãnh và Trần Chấn đó ạ, đặc biệt Phong Lãnh là người Trung Nguyên, mà nhà Lý hiện tại đang muốn giữ mối giao hảo với nhà Tống, nên họ rất tức giận về chuyện này.
Diệp Trung Tâm lẩm bẩm:
- Vô lý, trước giờ giữa giới võ lâm và triều đình luôn có một quy ước: nước sông không phạm nước giếng. Người trong giang hồ sẽ giúp đỡ bổ sung lực lượng quân lính cho triều đình nếu có việc lớn, và đổi lại, triều đình cũng sẽ không xen vào chuyện của giang hồ. Vậy mà tại sao…. Thật sự là hết sức vô lý!
Hàn Lập trầm ngâm:
- Liệu có phải là do hoàng thượng sắp dời đô về Đại La nên quan lại ở đây thắt chặt kỷ cương hơn không nhỉ?
Diệp Trung Tâm lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói:
- Được rồi, ta không cần biết bên trong có uẩn khúc gì, lệnh cho các ngươi, đúng canh hai đêm nay, phải đem người đến đại lao giết chết hai kẻ đấy. Chắc chắn nhiệm vụ phải thành công, không được có chữ “thất bại”, nếu như để cho chúng còn sống thì sẽ là mối đại họa cho việc lật đổ Đinh Tiên Phái đấy.
Hàn Mặc, Hàn Lập cùng nói:
- Vâng, chúng thuộc hạ dù có chết cũng sẽ phải hoàn thành được nhiệm vụ Phó Giáo chủ giao cho.
Diệp Trung Tâm phẩy tay, hai huynh đệ họ Hàn cùng bước ra ngoài, chính là để kêu gọi đệ tử trong giáo đến tập trung thực hiện nhiệm vụ của Phó Giáo chủ.
Trong khi đó, Diệp Trung Tâm vẫn ngồi lại Bạch Y Tửu Lâu, nhấm nháp từng ngụm rượu. Dù cho có việc gấp của giáo, nhưng việc gì hắn đã thấy là xứng đáng với công sức của hắn thì hắn chắc chắc sẽ làm.
Đấy là phong cách của Diệp Trung Tâm!
…oo…
Hàn Mặc, Hàn Lập đem lệnh bài của Phó Giáo chủ đi khắp nơi quy tụ đệ tử trong giáo, đến chiều tối là hầu hết đệ tử của giáo đều đã có mặt ở Bạch Y Tửu Lâu chờ lệnh.
Trong đám đệ tử của Bạch Giáo, ngoài Hàn Mặc và Hàn Lập ra còn có một người là thuộc hạ thân tín của Diệp Trung Tâm, y tên là Vương Minh Chính.
Nhưng hiện tại, chẳng thấy y đứng trong hàng ngũ các đệ tử cả.
Nhiều người cho rằng y thường ngày chỉ lẽo đẽo theo chân Diệp Trung Tâm để nịnh hót, rồi may mắn được liệt vào hàng ngũ những thuộc hạ thân tín, chứ thực ra tài cán chẳng có là bao, đến nay thấy trong giáo có chuyện hệ trọng, lại nguy hiểm đến tính mạng nên chẳng dám đến nhận lệnh mà trốn biệt đi luôn.
Kỳ thực không phải là như vậy.
Diệp Trung Tâm là người thế nào, chẳng lẽ họ còn chưa biết?
Hắn là hạng người mù quáng, chịu tin vào những lời nịnh hót của các đệ tử hay sao?
Lý do Vương Minh Chính không đến là vì Diệp Trung Tâm đã giao cho y một nhiệm vụ khác, cũng quan trọng không kém.
Điều này ngoài y và Diệp Trung Tâm ra, không còn một ai khác được biết nữa.
Lại nói, ở Bạch Y Tửu Lâu, khi đệ tử trong giáo đã có mặt đầy đủ rồi, Diệp Trung Tâm mới nói lớn:
- Đệ tử trong giáo đều đã có mặt ở đây, có ai biết là vì chuyện gì không?
Tất cả đồng thanh đáp:
- Dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chúng thuộc hạ cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà Phó Giáo chủ giao cho.
Diệp Trung Tâm khẽ nhếch môi, trong lòng có chút tự bội phục mình. Chỉ trong một năm, từ hai bàn tay trắng, hắn đã gây dựng nên một giáo phái hùng mạnh và tập hợp được những đệ tử trung thành. Cho dù Giáo chủ mới là người đứng đằng sau, nhưng mọi công việc trong giáo và cả việc kết nạp, thu nhận đệ tử đều do mình hắn đảm đương, mọi mưu kế đều do hắn bày ra, nên có thể nói Bạch Giáo đều là của hắn. Thậm chí nếu bây giờ kêu gọi đệ tử đi theo phe hắn mà chống lại Giáo chủ, có khi cũng nắm được bảy, tám phần thắng.
Nhưng hắn không thích như vậy.
Diệp Trung Tâm, chỉ muốn đứng ở trung tâm, chứ không phải là kẻ đứng đằng sau giật dây.
Diệp Trung Tâm, mới phải là cái tên mà mọi người đều biết tới, đều ngưỡng mộ, chứ không phải là con người bí ẩn giấu mặt!
Trong lòng thì nghĩ vậy, bề ngoài, Diệp Trung Tâm nói:bg-ssp-{height:px}
- Cách đây bốn hôm, ta có mời một đại anh hùng từ Trung Nguyên về, xem như khách quý. Vậy mà lại có người ám sát y, các ngươi nói xem, những kẻ đó có đáng chết không?
Cả giáo nhao nhao:
- Dám đụng vào khách quý của Phó Giáo chủ, thật là đáng chết.
- Chúng đắc tội với giáo chúng ta, tội đáng chết ngàn vạn lần.
- Phó Giáo chủ, hãy nói với chúng thuộc hạ, những kẻ to gan đó là ai?
Diệp Trung Tâm ra hiệu im lặng, nói:
- Các ngươi khỏi cần tìm đâu xa, chúng là những kẻ mới sáng sớm hôm nay bị quân triều đình áp giải về nha phủ của Đại La này đây, hiện tại chúng có lẽ đang nằm trong ngục tối.
Các đệ tử im lặng như đang chờ tiếp Phó Giáo chủ nói gì, nhưng thực ra trong lòng mỗi kẻ lại có một suy nghĩ khác nhau.
- Ngoài việc đắc tội với giáo chúng ta, chúng còn là những kẻ thù của Giáo chủ, thôi thì lần này ta cũng xin nói thật, lần này địch thân Giáo chủ truyền lệnh xuống là phải giết cho bằng được hai tên đó. Chúng còn sống ngày nào, là còn khiến Giáo chủ ăn không ngon, ngủ không yên.
Nghe đến hai chữ “Giáo chủ”, toàn giáo lại đồng thanh hô:
- Quyết làm theo lệnh của Giáo chủ và Phó Giáo chủ.
Diệp Trung Tâm khẽ nhếch môi:
- Giờ các ngươi hãy ở lại đây, ăn uống một bữa no nê đi, nghỉ ngơi xong xuôi, đúng canh hai đêm nay sẽ bắt đầu khởi hành. Nếu nhiệm vụ lần này thành công, chắc chắn sẽ trọng thưởng.
Tất cả đệ tử lại đồng thanh hô:
- Tạ ơn Phó Giáo chủ.
Không biết từ lúc nào, rượu thịt đã được nấu nướng sẵn sàng, tiểu nhị chỉ có nhiệm vụ mang đồ ăn ra từng bàn mà thôi. Bạch Y Tửu Lâu hôm nay không tiếp khách.
…oo…
Đã đến canh hai.
Thường vào thời điểm này, mọi người đều đã ở trong nhà, đặc biệt là vào độ cuối thu, đầu đông, khi mà cái rét đã bắt đầu tấn công.
Vậy mà ở ngoài đường vẫn có người.
Mà lại còn rất nhiều là đằng khác.
Đếm sơ sơ cũng phải trên dưới năm mươi người, trên tay ai cũng cầm binh khí, mặt mũi đằng đằng sát khí, cứ thế tiến thẳng đến đại lao của Đại La.
Hai người lính canh cổng vừa thấy đoàn người hầm hầm bước đến, biết có chuyện chẳng lành, một người thì đứng ngoài ngăn cản, còn một người thì chạy vào trong nói với những người lính khác. Người lính đứng ngoài nói to:
- Các người là ai, đêm hôm khuya khoắt thế này còn đến đại lao làm gì?
Người đi đầu là Hàn Mặc chẳng nói năng gì, ngay lập tức đã vung song chưởng ra, tên lính kia trong người vốn không có nội lực hộ thể, lại bị đánh bất ngờ, sớm đã bị chưởng pháp của họ Hàn khuất phục, cả người văng về đằng sau trúng vào bức tường, thế nhưng chỉ bị ngất xỉu chứ chưa chết.
Chẳng là lần này, dù có mang tiếng là cướp ngục, nhưng kỳ thực là giết kẻ tử tù. Hơn nữa sau việc này thì sẽ “cống nạp” cho tri phủ đại la một ít, nên cũng có thể nói là sẽ không truy cứu. Vậy nên, Diệp Trung Tâm có lệnh, ra tay với binh lính thì chỉ nên đả thương nhẹ, khiến họ trầy xước ngoài da chứ không được khiến ai trọng thương.
Lại nói, từ phía trong đại lao, gần ba chục lính canh ngục bước ra. Một người có lẽ là thủ lĩnh trong số đó, bước lên đầu, nói:
- Bọn đạo tặc các ngươi là ai, từ đâu mà tới?
Hàn Mặc đứng lên phía trước, mỉm cười:
- Xin lỗi vị huynh đài vì đã đánh thức huynh giữa đêm hôm thế này, nhưng quả thật chỗ của huynh có giữ hai người mà bọn ta đang cần.
Người thủ lĩnh kia cũng khẽ nhếch môi:
- Ra là đồng đảng của bọn chúng, vậy thì cũng đều đáng chết cả! Hôm nay, Lý Tự này phải cho bọn các ngươi một bài học.
- Không biết vị huynh đài đây có biết đếm?
Lý Tự tức giận:
- Cái gì cơ?
- Bọn ta có năm mươi bảy người, còn Lý huynh đây chỉ có chưa đến ba mươi, làm sao có thể đánh lại bọn ta đây. Thôi thì cứ giao hai người đó cho ta, đằng nào cũng là tử tù, ta đến đây là vì muốn giết bọn họ thôi chứ đâu phải là giải cứu gì đâu.
Lý Tự hét:
- Lý Tự ta tuy không phải đại cao thủ, cũng chẳng phải anh hùng võ lâm gì gì, nhưng cũng biết thế nào là phải trái, bọn các ngươi là đạo tặc đến cướp ngục, chống lại triều đình, tội đáng muôn chết. Bản thân ta nói là làm, hôm nay ta phải dạy cho các ngươi một bài học.
Nói rồi, vác thanh đao trong tay xông đến chỗ của Hàn Mặc, họ Hàn vốn thiên về nội lực, không quen cận chiến, nên lập tức vận công vung song chưởng về phía Lý Tự. Đạo kình lực của Hàn Mặc đụng thanh đao trong tay Lý Tự như song đao gặp nhau, phát ra một tiếng “keng” rất to.
Lý Tự đụng phải chưởng lực của Hàn Mặc, chống đỡ không nổi, buộc phải lùi về.
Bỗng từ đâu có tiếng ha hả cười:
- Lý huynh đây quả là trang anh hùng, tiểu đệ này tuy võ công không gọi là cao siêu gì, nhưng cũng xin được trợ giúp huynh chống lại kẻ thù.
…oo…