Nửa tiếng sau.
“ Tới đây… tới đây… chúng ta đi chứ?” phù.. Bối Ngọc Nhi vừa hổn hễn thở vừa chạy tới. Mệt chết cô rồi, chạy từ đây đến công ty lại từ công ty chạy ngược trở về.. hô hô … số cô thật khổ…
“ Thật nhanh a…” hai vị tổng giám trẻ tuổi chậc chậc lấy làm kỳ. Từ đây đến công ty phải mất gần nửa tiếng, phải đi thang máy lên tầng cũng hơn phút nếu không tính đông người chưa kể bây giờ lại là giờ tan tầm nên có thể nghĩ… chưa hết lại đi xuống cũng hơn thời gian lúc lên vì thang máy quá tải … rồi từ công ty chạy ngược về đây ….
Tiềm lực của con người là vô hạn a… cả hai cảm thán.
Mộng Điệp nhìn khuôn mặt hồng hào đầy mồ hôi nhể nhại của Ngọc Nhi mà bật cười, mở bịch khăn giấy lúc sáng vừa mua cho giúp cô nàng lâu một ít mồ hôi trên trán, trong lòng lại nghĩ “thật là đứa nhỏ đáng thương.”
Hai vị tổng giám nhìn nhìn cô nàng cấp dưới thì phì cười, trò đùa dai dường như xuất hiện nơi đáy mắt.
“Thật ra … chúng tôi có thể đợi thêm một lát nữa. Umk… , tiếng không sao hết, vì nơi này cách công ty cũng không gần.” Mặc Thiếu Hàn cười cười nói.
A? Không phải chứ? Bối Ngọc Nhi trợn tròn con mắt lên nhìn Mặc Thiếu Hàn. Khóe môi run run vẻ mặt không thể tin được. Sau đó như có dự cảm không tốt nhìn về phía đầu sỏ gây nên chỉ thấy Đinh Mạc Vũ cười nhẹ nhìn cô, khóe môi tà tứ khẽ nhếch từ tốn phun ra từng câu.
“Cô có thể trực tiếp đưa tôi vì ngày mai tổ trưởng của cô cũng phải lên văn phòng tôi đưa bản kế hoạch.”
Mộng Điệp nhìn phía Bối Ngọc Nhi đang từ từ hóa đá cảm thấy rất tốt cười, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống trong lòng thầm nói không được cười chính là khoé môi lại bán đứng nội tâm cô.
Phốc.. thật hắc a… thật sự rất hắc rồi…
“Sao anh không nói sớm?” giọng nói cô nàng thều thào một cách nghẹn ngào…
Ai đó lại rất nhàn nhã phun ra câu kết.
“Là cô chạy quá nhanh.”
Bối Ngọc Nhi chậm rãi nhấm nuốt câu nói. Ý hoàn chỉnh của câu này là “tôi định nói cô có thể đem bản kế hoạch đưa tôi cũng được như thế sẽ không mất công chạy tới chạy lui. Tại cô chạy quá nhanh nên tôi chưa kịp nói.”
Bối Ngọc Nhi khóc tang khuôn mặt thế hóa ra đây là lỗi của cô sao? Là tại cô không kiên nhẫn nghe hết toàn bộ câu nói sao? Nên cái giá phải trả là chạy như vầy? Khóc không ra nước mắt a… Tổng giám Đinh, kiếp trước tôi có nợ tiền ngài chưa trả sao? Sao lại như vậy a????
“Xì.. họ đang đùa cô thôi.” Mộng Điệp ôn nhu an ủi tâm linh bé nhỏ đang bị thương “Bất quá…” rồi như chợt nhớ ra điều gì cô lại nói ra dưới cái nhìn long lanh như chú cún nhỏ cần an ủi cô nói tiếp.
“Nếu cô ở phòng Marketing thì đưa thẳng cho tổng giám Đinh là được.” lúc nãy cô không để ý lắm nhưng giờ nghĩ lại cảm thấy thật bình thường. Cho nên cô nàng này là bạch chạy.
“Không phải đâu. Tôi không sống a…” Bối Ngọc Nhi rên lên một tiếng rồi ngồi xổm ngay vệ đường đưa lưng về phía ba người họa quyển quyển. cây nấm… cây nấm … cây ….
Ách… Mộng Điệp nháy mắt mấy cái rồi nghiêng đầu nhỏ vẻ mặt mê man nhìn phía hai vị tổng giám. Cô làm gì sai nha? Sao cô nàng Ngọc Nhi lại như vậy?
“Cô đả kích cô ấy.” tổng giám Mặc cũng nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Mộng Điệp khiến cô như bừng tỉnh giữa cơn mê. Cô học xấu rồi … cô chỉ vừa nói chuyện với hai vị này chưa tới một tiếng mà cô đã học xong đả kích người khác …. (>_