Trên những con đường tấp nập xe cộ..càng đi khung cảnh xung quanh càng ngày càng đẹp... những hàng cây Selysa rũ xuống những chùm hoa tím dày đặt tạo nên một khung cảnh ngây thơ trữ tình... những cơn gió thổi qua mang theo từng cánh hoa cùng mùi hương thơm ngát dễ chịu...
Cả bốn người đi qua vài con đường rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ sầm uất trong chợ mới dừng chân ở một nhà hàng nhỏ cổ kính.
“Tới rồi. Là chỗ này. Nơi này có rất nhiều loại lẩu, ăn rất ngon.” Ngọc Nhi ánh mắt long lanh nói rồi nuốt nuốt nước bọt. Chỉ nói thôi đã thèm rồi. Cô rất muốn ăn a...
Chọn một gian phòng trống mọi người bắt đầu gọi món, món lẩu ở nhà hàng này rất kỳ lạ, không phải nồi lẩu lớn ăn chung mọi người mà là nồi lẩu nhỏ thích hợp một người ăn. Nhân viên nhà hàng nói như vậy sẽ tiện cho việc thêm gia vị để phù hợp với khẩu vị từng người... Ý tưởng mới lạ khiến nhà hàng rất đông khách, họ tới đúng lúc thực khách vừa ra về nên có thể trực tiếp vào ăn.
“Hai lẩu hải sản, một lẩu chua cay, một lẩu nấm... “ Đinh Mạc Vũ đang gọi món cho mọi người thì bị cô nàng Bối Ngọc Nhi giựt lấy menu.
“Bốn lẩu hải sản, hai lẩu chua cay và hai lẩu nấm. Được rồi. Nhiêu đó trước, lát chúng tôi sẽ gọi thêm.” rồi vẫy vẫy tay đuổi người.
Mộng Điệp tròn mắt nhìn cô nàng mà không nói nên lời. Này cũng quá khoa trương đi. Mình cô ăn hết sao?
Như nhận thấy mọi người hiểu lầm Bối Ngọc Nhi rút trừu khóe miệng. Bọn họ xem cô là gì nha??? Ánh mắt cũng quá rõ ràng đi.
“Không phải như các người nghĩ a... lẩu ở đây phải ăn hai phần mới đủ no. Nên phải kêu một lúc cho tiện vì buổi chiều tối rất đông khách nên nếu không làm luôn một lúc sẽ phải đợi rất lâu“... cho nên ba vị đừng nhìn ta với ánh mắt tò mò kinh ngạc như vậy.
“........” ba người ngượng ngùng gật đầu.. là chúng tôi hiểu lầm cô a...
Bối Ngọc Nhi bĩu môi đầy kháng nghị... lúc nào cũng bắt nạt cô. Hừ!
Chốc lát sau từng nồi lẩu thơm ngon được mang lên, chiếc bàn trống khi nãy bây giờ đã đầy thức ăn, những món ăn đầy màu sắc trông rất đẹp mắt. Đúng như lời Ngọc Nhi nói lẩu vừa đủ không ít lắm nhưng vẫn không đủ để no bụng. Hai nồi cũng chỉ mới vừa đủ lấp dạ dày mà thôi. Lúc này mọi người mới an tâm mà nhả ra một hơi.
Ngọc Nhi vừa ăn nồi lẩu hải sản cuả mình vừa nhìn nồi lẩu đỏ tươi chua cay của Mộng Điệp sau đó thò tay qua đưa muỗng múc một muỗng canh chua cay bỏ vào miệng.
“Thật cay... thật cay... oa... cho ta nước... cho ta nước oa~...” cay... cay chết cô rồi... cô sẽ bị cháy mất... cô nhất định sẽ bị chết cháy nếu ăn nồi lẩu này... oa... Mộng Điệp... ngươi quá tài rồi...
Mộng Điệp húp một ngụm nước canh sau đó hiếp mắt lại một cách thỏa mãn. Ngô.. không cay lắm. Sau đó vẻ mặt tò mò nhìn phía Ngọc Nhi như đang nói thật sự không cay a... rất vừa ăn.
Bối Ngọc Nhi cái mũi đỏ bừng khuôn mặt đầy nước mắt cau mũi hừ hừ... sau đó cầm cái muỗng sạch múc nồi lẩu của Mộng Điệp, thổi nguội rồi... đút hẳn muỗng nước canh vào miệng Đinh Mạc Vũ.
Đinh Mạc Vũ đang định há mồm húp lẩu của mình chợt khựng lại chỉ thấy thứ chất lỏng chua cay chạy thẳng vào cuống họng mình sau đó khuôn mặt nhíu lại từ từ đỏ bừng.
“Khụ... khụ... nư... nước... cho ta nước...”
Bên cạnh bạn tốt Mặc Thiếu Hàn vội đem cốc nước đưa qua sau đó lại rót đầy mấy ly anh mới cảm thấy đỡ.
Một ánh mắt sắc bén bắn về phía Bối Ngọc Nhi. Đảm cô càng ngày càng phì a... cũng dám hãm hại hắn... Được lắm..... Nha đầu này chán sống rồi.
Bên kia Bối đồng học cảm thấy hơi chột dạ nhìn nhìn anh sau đó ngại ngùng quay đầu về phía Mộng Điệp ngạo kiều hất mặt lên như đang nói xem đi, xem đi... vậy mà ngươi nói không cay? hừ...
Mộng Điệp tò mò nhìn phía Đinh tổng giám như muốn chứng thật chỉ thấy anh ta khàn khàn mở miệng.
“Rất cay... cứ như đang ăn cả thùng ớt Ấn Độ”.....hắn thật rất muốn nói năm cuộc đời lần đầu tiên anh ăn món nào cay đến thế. Vừa chua vừa cay....
Mặc Thiếu Hàn khẽ cau mày như đang suy nghĩ sau đó rất tự nhiên rót cho mình ly nước rồi lấy muỗng sạch thử một ngụm nước canh của ai kia. Mộng Điệp nhìn sắc mặt khác nhau của ba người chợt cảm thấy chột dạ. Cô cảm thấy lẩu rất vừa ăn a...
Thật sự rất vừa ăn.
“Ân. Mọi người ăn đi. Cũng không cay lắm đâu.” Mặc Thiếu Hàn phá vỡ không khí u oán trong phòng rồi điềm nhiên ăn phần của mình chỉ là không ai thấy rõ hốc mắt hắn đang đỏ ửng...
Cay chết hắn rồi.
Mộng Điệp cười cười nhìn mọi người rồi cuối đầu ăn, Bối Ngọc Nhi nghẹn ngào cũng ăn phần của mình trong lòng lại đang khóc lớn. Cô không bao giờ dám ăn bất cứ vật gì màu đỏ Mộng Điệp đưa a.. nếu không thật sự sẽ chết người.. thật sự...
Bữa ăn kết thúc một cách khoái trá đương nhiên là bỏ qua phần nhạc đệm ban nãy. Bối Ngọc Nhi ghi lại địa chỉ công ty cho cô rồi nằng nặc đòi cô dẫn về nhà. Cô nàng nói sáng sẽ tới đón cô đi làm chung vì cũng tiện đường. Mộng Điệp khuyên can mãi nhưng không được nên cũng đồng ý. Thật là một cô nàng nhiệt tình...