Đời Này Để Em Bù Đắp Cho Anh

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối tuần đã đến, Cố Thần giúp Tâm Lan xách đồ đạc leo núi để vào trong cốp xe. Lý Vũ Hàng và Cố Tịnh Yên tiễn hai người.

“Lần này làm phiền chú rồi. Con bé muốn đi leo núi từ lâu rồi mà anh chưa đưa nó đi được!”

“Không sao, hai ngày lên núi thư giãn cũng tốt ạ.”

“Tâm Lan không được làm cậu nhỏ mệt mỏi đâu đấy!” Lý Vũ Hàng nhắc nhở con gái yêu.

“Rồi, rồi, phiền gì chứ anh. Cố Thần chăm sóc cho Tâm Lan là đúng lễ nghĩa mà. Đây, mẹ làm đồ ăn cho hai người đây. Đến đó để đồ trong tủ lạnh, lúc nào đói có thể hâm nóng lại ăn nhé!” Bà đưa túi đồ ăn to sụ cho Cố Thần để vào trong xe.

“Hai người phải tranh thủ lúc con đi vắng mà đại công cáo thành đi nhá!” Tâm Lan cười ranh mãnh làm mặt mày ông bà Lý đỏ gây lên.

Cố Thần mở cửa xe cho Tâm Lan rồi lái xe đi. Trên xe, Tâm Lan ăn vài quả quýt.

“Cậu nhỏ, cậu có ăn không ạ?”

“Thôi, con ăn đi. Cậu đang bận lái xe mà!”

“Đây con bóc cho cậu nè!” Nói rồi cô đưa đến trước miệng anh.

“Cậu nhỏ, cậu há miệng ra, con đút cho cậu mà!”

Cố Thần ngây người nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng ra để cô đút. Không ngờ môi anh lại chạm phải ngón tay của cô. Một luồng rung động mãnh liệt chảy qua. KHông biết anh có đủ sức vượt qua hai ngày ở riêng với cô không? Thế là cứ anh một miếng, cô một miếng, cả đoạn đường hai người nói chuyện vô cùng ý hợp tâm đầu.

Hai người đi đến núi Thiên Môn ở phía tây thành phố. Anh đưa cô đến căn nhà có kiến trúc cổ. Hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách và một phòng vệ sinh. Xung quanh nhà là hàng rào trắng, hoa trồng quanh nhà. Nhỏ nhắn mà xinh xắn nằm ngay gần đường lên núi. Đây là biệt thự cổ của nhà họ Cố, ngày trước bố mẹ anh đã sống những ngày thư thái ở đây.

“Con thích ở phòng nào?”

“Dạ, phòng bên trái đi ạ. Bên này nhìn thấy hồ đằng xa xa, trông đẹp lắm ạ!” Cô cười tươi rói với anh.

“Được rồi, cũng gần giờ rồi. Con đi tắm đi, cậu đi nấu bữa trưa đã!”

“Không được, cậu nhỏ đi tắm đi. Để con trổ tài!”

“Con đi đường mệt rồi, để cậu. Cứ yên tâm tắm rửa đi!”

“Không…!”

Hai người cứ giằng co qua lại, cuối cùng cô được giúp anh rửa rau, làm salad. Anh thì làm món mặn. Thêm mấy món ăn của Cố Tịnh Yên gửi, hai người loáng chốc đã ngồi trước bàn ăn hoành tráng.

“Cậu ăn salad con làm đi. Xem có ngon không ạ?”

Anh ăn Salad mà cô trút vào đĩa cho mình, cô nào biết chỉ cần là cô làm, anh đều thấy ngon hết. Trước kia chả bao giờ anh nghĩ mình có cơ hội được ăn đồ ăn cô làm.

“Ngon lắm, Tâm Lan thật khéo tay!”

“Cậu nhỏ cũng thật là siêu! Món ăn cậu nhỏ làm ngon quá! Ai mà lấy được cậu đúng là có phước!”

Anh nở nụ cười với cô mà không đáp lại. Nụ cười đầy chua xót. Ước gì người đó là cô.

----

Ăn xong, hai người nghỉ ngơi khoảng tiếng thì bắt đầu leo núi. Cố Thần cướp lấy balo trên vai Tâm Lan vì anh sợ cô đeo nhiều mệt mỏi.

“Á, cậu nhỏ làm gì thế?”

“Con chỉ mang người không là được rồi. Để cậu cầm cho!”

Tâm Lan không chịu thua, tuy là balo đã ở trong tay anh rồi nhưng cô chạy theo sau, nhảy tót lên rồi đu cả người bám vào một bên cánh tay của anh, chân cách mặt đất cả một khoảng mấy chục cm. Anh hoảng sợ, vội bỏ balo ra, lấy tay ôm chầm lấy cô.

“Không được nghịch như vậy. Nhỡ ngã thì làm sao?”

“Ngã thì có cậu đỡ con rùi mà!” Cô cười tinh nghịch, hai tay vươn lên ôm lấy cổ của anh.

Khuôn mặt cô gần anh hơn bao giờ hết, tim Cố Thần đập loạn nhịp. Anh vội vàng buông cô ra rồi giả vờ húng hắng ho, rồi đi lướt qua cô. Cô nhìn thấy tai anh đỏ lựng. Đúng là da mặt mỏng mà, ai có thể tưởng tượng được truyền kì giới kinh doanh lại dễ xấu hổ như một thiếu niên như vậy.

Đi được hơn một tiếng, hai người đã lên được lưng chừng núi. Hai người nghỉ chân bên một dòng suối. Cố Thần đưa nước khoáng cho cô uống, thấy cô kêu mỏi chân thì bảo cô cởi giầy ra để anh xoa bóp cho đỡ đau. Cô ngồi trên tảng đá nhỏ, anh quỳ bên dưới lấy tay xoa bóp bàn chân bé nhỏ của cô. Cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cứ ước phút giây này mãi mãi ngưng đọng. nhưng mà cô còn có kế hoạch khác nữa, phải từng chút từng chút một cho anh không thể thoát khỏi cô.

“Cậu nhỏ, được rồi. Con ra ngâm chân ở chỗ nước suối kia cũng đỡ hơn được mà. Cậu cũng mệt mà. Cậu nghỉ đi ha!”

Không đợi Cố Thần phản ứng kịp, Lý Tâm Lan đã nhảy tót xuống. Chạy về phía nước suối chảy mạnh nhất, Cố Thần định thần lại thì đã thấy Tâm Lan trượt chân trên đá, ngã ùm xuống dòng suối.

Tâm Lan rất đau, nhưng cô chấp nhận. Với anh, nếu không dùng biện pháp mạnh thì chắc chắn không thể khiến anh bỏ qua tất cả đạo lý mà sống vì chính bản thân mình. Nhìn cô chới với trong nước, Cố Thần chạy vội đến, cố kéo cô lên.

Khi anh kéo cô lên, cả người cô ướt sũng. Anh vội bế cô lên chỗ khô ráo, đặt cô xuống, mặt cô trắng bệch.

“Tâm Lan, con không sao chứ. Có đau ở đâu không?”

“Con đau quá. Tay với chân đau quá” Tâm Lan khóc huhu úp mặt vào lòng anh.

Cố Thần nhìn xuống bàn chân của cô, cô trượt chân bị đập mạnh vào đá, xước một mảng lớn ở bắp chân với tay trái. Trên bắp chân, bàn tay trắng noãn, máu chảy không ngừng. Cố Thần nhanh chóng sơ cứu bằng túi sơ cứu anh mang đi trong balo của mình. Tâm Lan vẫn khóc. Lần này đau thế này, nhất định phải có thành quả mới được. Cô nghĩ thầm.

“Con đừng khóc nữa. Cố chịu. Cậu mang con về đi bệnh viện nhé!”

“Không chiu. Con muốn ở đây cơ. Con không muốn về thành phố!”

“Nhưng nếu không cẩn thận, vết thương của con bị nhiễm trùng thì làm sao?”

“Không, cậu gọi bác sĩ đến cũng được mà. Cho con ở lại căn nhà gỗ đi. Con rất thích chỗ này!”

Nói dứt câu, cô vòng một tay còn lại qua cổ anh, đầu rúc vào một bên vai anh, nũng nịu. Cố Thần rốt cuộc chịu thua, anh bảo cô khoác balo của cô trên lưng, anh khoác balo của mình ra đằng trước rồi cõng cô trên lưng. Hai tay cô vòng qua cổ anh, má cô áp lên lưng anh. Lưng rộng của anh làm cô thấy yên ổn, bình tâm, cuối cùng lại ngủ mất. Hơi thở đều đều của cô khiến anh nở một nụ cười hiền. Cô bé này thật là, có phải đây là mơ không. Anh chưa bao giờ tưởng tượng được có ngày cô thân thiết với mình như thế này. Hoàn toàn không đề phòng anh.

Vì phải cõng cô, nên đi tận hai tiếng mới về được căn nhà gỗ. Về đến nhà, anh đặt cô xuống bên giường, đắp chăn cho cô, rồi in một nụ hôn trên trán cô. Sau đó khép cửa phòng cô đi ra ngoài, anh phải đi chuẩn bị cơm tối cho thôi. Anh không chú ý tới cô bé ấy đang nở một nụ cười mỉm mãn nguyện biết bao.

Nấu cơm xong, anh đem một phần ăn tới bên giường cô. Thấy cô đã tỉnh, anh đặt chiếc gối đầu giường, giúp cô tựa lên rồi dịu dàng nói.

“Tâm Lan, ăn chút cơm nhé!”

“Cậu đút cho con đi, tay phải con đau mà!”

“Tất nhiên rồi, nào há miệng ra!”

Cô mãn nguyện vừa nhìn anh vừa ăn. Trên môi cô có dính hạt cơm, trong vô thức anh lấy tay ấn lên môi cô rồi lau đi. Thời gian dường như dừng lại, anh và cô nhìn nhau.

“Cậu nhỏ, cho con ít canh với!”

“Ừ!” Anh đem chén canh nhỏ tới trước mặt cô, dịu dàng giúp cô uống từng ngụm.

Sau khi ăn xong, anh đang rửa bát trong bếp thì nghe thấy tiếng hét thất thanh từ phòng tắm. Anh chạy vội vào “ Tâm Lan, con không sao chứ?” Khi cửa bật mở ra, anh dường như hóa đá. Cô ngã sõng xoài trên nền nhà, tấm khăn tắm bị bung ra, lộ thân thể trắng mịn của anh. Máu trong người anh dường như ngừng lưu thông. Anh chạy vội tới, bọc lại thân thể cô rồi bế cô lên.

“Cậu nhỏ, để con đây, con còn chưa tắm mà. Người con bẩn quá!”

“Nhỡ con lại ngã nữa thì sao?”

“Vậy… vậy phải làm sao giờ?”

Trầm ngâm một lúc, Cố Thần mới lên tiếng.

“Để cậu tắm giúp con!”

Nói rồi anh đi ra ngoài, xong lại quay vào với tấm bịt mắt trên tay. Anh lắp bắp…

“Cậu sẽ bịt mắt lại, con… con.. không cần sợ hãi!”

Anh bịt mắt lại, rồi lại không thấy được nụ cười giảo hoạt của cô gái nhỏ.

Sau đó, cô ngồi trên chiếc ghế nhựa, anh dựa vào cảm giác mà giúp cô gội đầu, sau đó lại giúp cô tắm toàn thân, trong lúc anh không để ý thì cô gái nhỏ bé ấy cố tình đong đưa thân thể khiến anh chết lặng vì đụng vào những nơi nhạy cảm của người con gái. Tuy cô dùng một tay để tự bôi sữa tắm lên người nhưng anh giúp cô dùng vòi hoa sen rửa sạch bọt. Anh sợ hãi, sợ cô nghĩ anh có ý nghĩ xấu với mình. Nhưng bộ ngực của cô thật là mềm mại, lỡ chạm vào rồi lại không nỡ buông ra.

“Cậu, con xong rồi!” Anh tháo bịt mắt ra, thấy cô gái nhỏ đã được bọc kín trong tấm khăn tắm. Anh cúi người xuống, bế cô lên, đi vào trong phòng. Đặt cô lên giường, anh ngồi đằng sau cô, lại giúp cô sấy tóc. Tâm Lan cố tình ngả người về phía anh. Mái tóc suôn dài, thân hình thiếu nữ đúng tuổi đẹp nhất gần như nằm trọn trong lòng anh. Cố Thần cố điều chỉnh hơi thở của mình. Anh dường như muốn nổ tung. Anh sợ mình không kìm chế nổi mất. Sau khi cố sấy tóc cho cô, anh chạy về phía phòng mình đóng sầm cửa lại.

Khi vẫn đang bần thần trong phòng thì có tiếng gõ cửa, anh mở cửa ra thì thấy Tâm Lan tay cầm một chai rượu vang cười với anh.

“Cậu nhỏ, chúng ta nói chuyện đi. Con thấy ăn điểm tâm, uống một chút ở khung cảnh như thế này cũng rất hay đó!”

Cố Thần nhìn chằm chằm Tâm Lan, cô mặc một váy ngủ bằng lụa, thắt nơ ở bên hông, bên trong ẩn hiện áo lót bằng ren. Cố Thần đỏ mặt, anh húng hắng “Con chưa đủ tuổi mà, không được uống rượu!”

“Một chút thôi mà cậu nhỏ! Với lại, ngày nữa con đủ tuổi rồi!!!” Cô nhõng nhẽo với anh.

“Con uống một ly thôi mà!”

“… Chỉ một ly thôi đó!” Anh thỏa hiệp

Hai người ra ngoài ban công, ngồi ngắm sao trời. Cô rót cho anh một ly, mình một ly, trong đáy mắt hiện lên một nụ cười giảo hoạt. Rồi hai người cạn ly, cô uống một lèo hết cả ly. Rồi hai người hàn huyên, nhưng được một lúc thì anh thấy cô có biểu hiện lạ.

“Cậu nhỏ ~… con nóng quá à!” Cô dán cả người lên người anh, rồi bắt đầu cởi áo. Anh hoảng hốt, ôm vội cô vào trong nhà, nếu không có ai nhìn thấy thì phiền to. Vừa đóng cửa thì cô đã cởi xong áo ngủ, lại bắt đầu cởi áo lót. Anh ngắn cô nhưng không kịp, trên người chỉ còn chiếc quần lót ren nhỏ xinh. “Nóng quá à!” Đôi mắt cô mông lung, tay thì không thành thật, sờ loạn trên ngực anh. Anh cố sức giữ cô lại nhưng đôi môi cô lại dán lên đôi môi anh. Anh cảm giác cả người cứng đờ, khi chiếc lưỡi ngọt ngào của cô cạy mở môi anh, anh mới hoàn hồn lại. Cô… cô bé đang làm gì thế này. Uống rượu loạn tính ư? Anh cố gắng buông cô ra nhưng lại chìm đắm trong nụ hôn của anh. Chắc chắn cô say rồi, nếu không làm sao lại hôn anh như vậy. Anh liều một lần cũng được đúng không. Sáng ra là cô sẽ quên hết chuyện đêm nay mà.

Nghĩ rồi anh đảo khách thành chủ, tay giữ chặt gáy cô, đáp lại nụ hôn của cô. Tay cũng xoa nắn từng đường cong của cô. Môi anh rời khỏi môi cô, đi xuống cổ, xuống xương quai xanh rồi ngậm một bên nhũ tiêm đầy mê hoặc. Cô và anh lảo đảo ngã xuống sofa trong phòng khách. Tư thế nam trên nữ dưới quen thuộc. Anh vẫn làm loạn trên người cô, một bàn tay đi xuống nơi tư mật của cô ra ra vào vào. Chỗ đó của cô đã ướt đẫm. Căn cơ phái nam của anh cũng cương cứng, nhưng anh biết, thế này đã là cực hạn của cô và anh. Anh hôn cô thật lâu, thật đã rồi chạy vào nhà vệ sinh để tự giải quyết. Nếu anh làm bừa, có lẽ cô sẽ hận chết anh mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio