Sau khi anh đi vào nhà vệ sinh, Tâm Lan thở dài. Chỉ vừa mới thất điên bát đảo cùng anh nhưng cô vẫn chưa thấy đủ. Tuổi tâm lý của cô đã rồi, không còn là một thiếu nữ e thẹn không biết mùi đời nữa. Kiếp trước cô cũng từng có bạn trai, cũng từng hôn nhưng chưa bao giờ mãnh liệt như vậy. Mỗi khi bạn trai đòi hỏi cô lại bảo đến đêm tân hôn mới cho. Nhưng với anh, cô muốn trao cho anh tất cả. Giờ cô mới hiểu, ngày trước tuy nói là hận anh, nhưng hình bóng anh luôn trong tâm khảm cô. Mỗi khi gần gũi bạn trai, dù chỉ là hôn lướt qua nhưng cô lại thấy bài xích vì nghĩ đến anh. Lúc đó cô cứ nghĩ, cô ghét anh đến mức lúc nào cũng nghĩ đến cái mặt than của anh, nhưng giờ cô mới hiểu, là do mình yêu anh. Anh vẫn không dám vượt qua giới hạn. Cô phải làm gì đây. Chẳng lẽ cô phải mạnh tay hơn nữa. Một sự quyết tâm hơn bao giờ hết đến trong cô. Có tiếng mở cửa, cô lại giả vờ ngủ. Anh đến bên cô, nhìn cô thật lâu rồi lau người cho cô, mặc lại quần áo cho cô. Trên người cô đầy dấu hồng ngân, môi thì sung đỏ, anh không biết mai cô nhìn thấy sẽ thắc mắc gì không. Bàn tay anh lướt qua bộ ngực nở nang của cô, run run mặc áo lót cho cô. Chiếc quần lót đã ướt đẫm, anh tạm thời chưa mặc mà mặc áo ngủ lụa lại cho cô. Anh đi giặt chiếc quần lót rồi sấy khô. Sau đó mới mặc lại cho cô. Nếu không mai cô sẽ không hiểu tại sao lại mặc một chiếc quần lót lạ mất. Anh bế cô vào phòng, đắp chăn cho cô rồi đi về phòng. Hôm nay là một đêm không ngủ của anh mất.
Sáng hôm sau, Tâm Lan vệ sinh cá nhân xong đã thấy Cố Thần mang bữa sáng vào cho cô.
“Cậu nhỏ, hôm qua con say rượu phải không? Sáng dậy con thấy ê ẩm khắp người à!”
“Ừ, lần sau không được uống nữa đâu đấy!” Anh nặn ra một nụ cười méo xệch
“Mà sao môi con sưng tấy lên ấy! Chẳng lẽ bị dị ứng ạ?”
“Cậu… cậu không biết!”
“Mà người con có vết gì ấy. Chằng chịt luôn! Chẳng lẽ là muỗi cắn?”
KHụ! KHỤ! KHụ!
Tâm Lan cười thầm trong lòng. Đùa cậu nhỏ vui quá đi.
“Cậu nhỏ, hôm nay chúng ta làm gì ạ?”
“Con không leo núi được rồi. Cậu dẫn con ra hồ ngắm cảnh nhé. Ngồi thuyền cũng được!”
“Vâng ạ!”
Cố Thần tiếp tục cõng cô, dù cả ngày cõng nhưng anh vẫn hạnh phúc, tiểu tinh linh dựa sát vào anh, hai người có một ngày hẹn hò thật vui vẻ như những người yêu nhau.
…
Trên đường về, Tâm Lan hỏi anh
“Cậu nhỏ, ngày nữa sinh nhật con rồi! Cậu định tặng con cái gì?”
“Con muốn cái gì nào?”
“Không, con nói ra thì còn gì bất ngờ. Cậu tự nghĩ đi. Đây là sinh nhật đánh dấu tuổi trưởng thành của con đó!”
Anh xoa xoa đầu cô, rồi không nói gì nữa. Hai người trầm lặng trên đường về nhà. Về đến nhà, Lý Vũ Hàng và Cố Tịnh Yên thấy Cố Thần bế Tâm Lan với cẳng chân rồi bàn tay bị băng bó mà lo lắng không yên. Hai người triệt để bắt cô phải nghỉ học ở nhà nghỉ ngơi, cấm tiệt không cho đi leo núi nữa.
Từ lúc phải ở nhà nghỉ vì chân bị thương, Tâm Lan vô cùng buồn chán. Nhưng mỗi khi tối đến lại rất vui vì anh về, anh quan tâm cô hơn gấp nhiều lần ngày trước. Ngày nào cũng mua đồ về tặng cô, trò chuyện với cô, rồi lái xe đưa cô đi ngắm sao nữa. Mấy ngày nay, anh đã quen với việc tiếp xúc thân thể với cô. Ngày nào cũng bế cô, cõng cô, giờ anh không còn dễ đỏ mặt mỗi khi cô trêu đùa anh nữa.
Nằm nhà một tuần thì chân cô cũng khỏi, còn ngày nữa là sinh nhật cô. Kiếp trước, ba mẹ cô phải đi công tác đúng dịp sinh nhật, cô rất uất ức nên cả đêm đi không về, anh thì lẽo đẽo theo cô, sợ cô gặp điều chẳng lành. Lần này cô sẽ không như vậy nữa, cô nhờ bố mẹ tổ chức một bữa sinh nhật thật hoành tráng, mời thật nhiều bạn học, nhất là mấy công tử bột đang theo đuổi cô, phải như vậy thì kế hoạch của cô mới thực hiện được.
…….
Đêm sinh nhật, tiệc được tổ chức theo kiểu tiệc đứng. Bạn bè cô đến đủ cả, có cả các loại nước uống có cồn. Anh cũng đến nhưng ngồi im lặng trong góc nhìn bóng dáng cô. Cô giả vờ đưa tình với một gã công tử bột nhà Tiếp gia. Anh ta chính là kẻ đã chạy theo Thảo Nhi ở kiếp trước, đá cô không thương tiếc. Nếu Cố Thần có tức giận thì hạng người như tên này có thân bại danh liệt cô cũng không buồn thương cảm. Nhìn anh ta thật đáng ghét mà không hiểu sao kiếp trước cô có thể dây dưa cùng loại người này. Cô cụng ly với anh ta rồi nói vài chuyện phiếm sau đó thì đi tới bên Cố Thần.
“Cậu nhỏ, tự nhiên con thấy đau đầu quá!”
Cố Thần không đáp nhưng ngay lập tức bế cô lên, nhắc quản gia thu xếp phần còn lại của bữa tiệc. Lúc nào dọn xong thì cho mọi người giúp việc về nghỉ.
Anh bế cô lên phòng, thấy tình trạng cô có vẻ lạ. Người cô nóng hầm hập. Tay lại không ngừng xé áo, muốn cởi.
“Cậu nhỏ, con nóng quá, người con nóng như lửa đốt! Cứu con với !”
Nhìn tình trạng của cô, anh hốt hoảng nhớ lại lúc cô uống rượu trong bữa tiệc với tên công tử họ Tiếp. Liệu có phải cô bé bị hạ thuốc kích dục. Anh sẽ không để yên cho Tiếp gia đâu. Tay cô dần chui vào trong áo sơ mi của anh, ngay lập tức anh cứng người lại. Chẳng có lẽ nào, sao có thể chứ… Nhưng anh … nếu anh làm chuyện đó với cô, có khi cô sẽ hận chết anh mất. Tâm lan không để cho anh suy nghĩ, hai tay ôm cổ anh hôn ngấu nghiến. Bộ lễ phục của cô đã xộc xệch hết, lộ ra bộ ngực trần vì cô dùng lễ phục cúp ngực có sẵn phần độn ngực rồi hoàn toàn không mặc áo lót bên trong. Cô hôn làm anh không còn kịp suy nghĩ gì nữa mà chìm đắm trong nụ hôn của cô. Hai người ngã xuống giường êm ái. Anh đè cả thân mình lên người cô, hai tay nhanh chóng cởi bỏ vướng víu trên người cô, chỉ còn chiếc quần lót ren chữ T đầy mê hoặc.
Trên người anh vẫn chỉnh tề áo sơ mi quần âu đóng bộ. Vẻ mặt Tâm Lan vô cùng ủy khuất, cô không muốn có gì vướng víu ngăn trở giữa hai người cả. Thật ra thuốc là do Tâm Lan tự uống, chỉ là thuốc giả hiện tượng bị kích dục mà thôi. Cô vẫn tỉnh táo, cô muốn lần đầu tiên của hai người cô phải nhớ thật rõ ràng. Tay cô rời khỏi cổ anh, kéo chiếc áo sơ mi của anh muốn vứt chiếc áo đi hơn bao giờ hết. Nhưng lại vụng về không tháo được nút áo. Anh nắm bàn tay cô bỏ ra rồi tự mình cởi áo. Bây giờ trong mắt anh chỉ có nhục dục, chỉ có thân thể trắng ngần trước mắt mà thôi. Cô ngẩng mặt lên, hôn lấy bộ ngực của anh làm anh đê mê. Tay kia của cô xoa nắn hạt châu bên cạnh của anh. Tiếng anh rên rỉ khiến cho cô thần điên bát đảo. Anh giữ chặt lấy cô rồi cúi đầu xuống hôn ngực trái của cô, tay kia không nhàn rỗi mà xoa nắn bên còn lại.