Cô trở về căn hộ của mình sau một ngày quá đỗi mệt mỏi. Hôm nay cô đã được nghe, được chứng kiến những thứ cô mong muốn. Vì nhiều lúc, bản thân quá cố chấp. Cô không tin anh có thể có người mới và quên cô nhanh như vậy được. Nhưng sự việc hôm nay đã cho cô thấy cô thật ảo tưởng. Cô không có gì quá nổi bật để thu hút anh. Lực học ở mức khá, không thể so bì với ai. Trong khi Nguyệt Ánh lại vô cùng hoàn hảo. Anh cũng thừa nhận chị ấy rất hoàn hảo. Hai người thực xứng đôi. Suy nghĩ nhiều chỉ làm tâm trạng thêm tồi tệ. Cô lấy điện thoại, bật những ca khúc mình hay nghe nhất, sau đó vào phòng chuẩn bi đi tắm. Tắm xong làm tâm trạng cô ổn định hơn đôi chút, mở điện thoại và vào facebool như mọi khi. Trên cột bạn bè, cô có thể thấy ních anh đang sáng, cô theo bản năng chạm vào ních anh. Nhưng cuối cùng mới nhận ra cô và anh không có chuyện gì để nói cả. Vả lại, bây giờ anh cũng đã có người mới bên cạnh, cô không muốn làm '' tiểu tam''()xen ngang. Sẽ gây khó dễ cho cả ba. Nghĩ vậy nên cô lại luớt xuống dưới, thấy anh cập nhật ảnh đại diện mới., là ảnh của chị Nguyệt Ánh...! Nó được làm mờ một cách sơ sài, giống như đang cố tình gây sự chú ý. Nhưng chắc chắn, chỉ nhìn qua một lần thì đến đứa trẻ lên ba cũng biết đó là chị Ánh. Môi An khẽ nhếch lên. Trước đây khi bên nhau, anh chưa từng một lần đăng tải ảnh của cô hay của hai người lên trên này. Nhưng đó cũng là ý của cô, cô không thích kiểu ''sống ảo'' như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, ý nghĩ ghen tuông đó nhanh chóng được đá văng ra ngoài. Kéo xuống thêm nữa cũng chẳng thấy gì đặc biệt, đa phần là những tin tức của một page nào đó cô like. Nên An liền bỏ điện thoại xuống, mở tủ lạnh lấy nước ép uống. Nếu ai để ý cso thể thấy danh sách bạn bè của cô cùng lắm chỉ có từ năm mươi tới một trăm người, trong đó có anh và một vài người bạn thân, người quen. Lúc trước, suy nghĩ của cô rất đơn giản, luôn luôn nghĩ rằng,chỉ cần anh bên cô, trái tim cô lúc nào cũng được sưởi ấm, không lo nghĩ đâu xa. Cô là một người lụy tình và là ''Hủ nữ'' chính cống. Tần suất đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình đã chiếm nửa thời gian trong ngày của cô. Những nhân vật nam chính trong đó bao giờ cũng là soái ca lạnh lùng,tài giỏi. Tuy vậy, cô chưa bao giờ đi so bì anh với người khác. Bắt anh phải thế này thế nọ. Chỉ cần anh vui, cô vui là đủ. Còn nhớ lúc còn học chung với nhau, cô là lớp trưởng, anh là lớp phó lao động vì thành tích học tập của anh vô cùng xuất sắc, chăm chỉ nên giáo viên các môn rất yêu quý, đôi khi còn thiên vị hơn người khác. Còn cô, tuy mang danh'' Lớp trưởng'' nhưng lại vô cùng nghịch ngơm, chuyên trốn vệ sinh sân trường. Từ khi bước vào môi trường học mới này, cô cũng chín chắn hơn, không như lúc trước nữa. Còn anh lại được rất nhiều nữa sinh trong trườn theo đuổi, nhưng chưa ai lọt được vào mắt anh cho đến khi anh gặp Nguyệt Ánh, rồi có tình cảm với chị. Khoảng thời gian cô và anh yêu nhau không quá dài cũng không thể gọi là quá ngắn như những cặp đôi khác, chỉ vỏn vẹn một năm. Thế nhưng quãng thời gian ngắn ngủi ấy lại lại được khắc sâu vào cả trái tim lẫn tiềm thức cô những kỉ niệm quá đỗi ngọt ngào. Cát nhiều lần hỏi cô, chỉ là hai người chia tay thôi mà, quãng đường hai người bên nhau không quá dài, vậy tại sao lại phải đau khổ, dằn vặt tới như vậy? Nhưng sẽ chẳng ai có thể hiểu được, với cô, tình đầu thực sự quan trọng tới nhường nào... Cô cứ đắm chìm vào dòng suy nghĩ cho đến lúc thiếp đi. Trong giấc mơ của mình, những kí ức ngọt ngào nhất như được dịp, liên tục ùa về. Cô nhớ tới lần anh nói những lời làm cho cô khóc. Đến nỗi, sánh hôm sau khi tỉnh dậy thấy vỏ gối mình ướt đẫm nước mắt.
()- Đối với những ai chưa biết thì ''tiểu tam'' là người thứ xen ngang nhaa!
-- Tại hè tới rồi nên mình được đi chơi thả phanh luôn, quên up truyện, xinh lỗi rất nhiều nha--
-- Hứa sẽ cố gắng ra chap mới trong thời gian sớm nhất nè--