Sáng hôm sau, An dậy khá sớm. Tuy nhiên, vì tác phong chậm chạp nên sát giờ mới có mặt ở trường. Kể từ hôm nay, cô phải biết điều hơn, tránh tiếp xúc với anh càng nhiều càng tốt. Dù gì khi gặp anh, cô cũng thấy không tự nhiên. Và quan trọng nhất,cô cần biết cô là ai? "Người yêu cũ" chăng? Cô không dám khẳng định như vậy. Lỡ như lúc bên nhau, chỉ mình cô là thật lòng, là yêu anh...Thấy An cứ ngẩn ngơ mãi, Cát huých nhẹ vào tay cô, mắt liếc lên bảng, ý bảo cô tập trung hơn. An lấy tay, vỗ nhẹ đầu mình, như muốn rũ bỏ hình ảnh ra khỏi đó. An cúi đầu, cầm bút viết lung tung vào quyển vở nháp, bỏ ngoài tai lời giảng của giáo viên. Vì hôm nay học Toán, cô chúa ghét môn này chỉ sau có Vật Lý và Hóa Học. Trong khi đó Đăng cực giỏi mấy cái môn khô khốc này. Cả buổi học hôm nay cô chẳng thể tập trung dù chỉ một giây. Về đến nhà, An mở điện thoại ra xem giờ thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ từ số máy lạ. Vì ở trong lớp không thể mở tiếng nên cô dành để chế độ yên lặng nên về đến nhà mới phát hiện ra điều này. Các cuộc gọi cách nhau chừng hai đến ba phút. Được gọi cách đây phút. Cô gọi lại, ngay sau đó, đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người phụ nữ trẻ tuổi: "Alo, xin hỏi cô có phải là con gái của bà Nguyễn Bảo Loan không ạ?''
'' Dạ vâng, xin hỏi ai đấy ạ?''
'' Tôi là y tá bệnh viện X, bố mẹ cô bị tai nạn giao thông, hiện đang trong phòng cấp cứu, mong cô hãy đến bệnh viện!''
'' Vâng tôi sẽ đến ngay.''
Nói rồi cô nhanh chóng cúp điện thoại, xuống sân khu chung cư bắt taxi đưa tới bệnh viện kia. Đến nơi, cô chạy vào khu cấp cứu, vừa đến nơi cũng là lúc ca phẫu thuật hoàn thành.Thấy cô, bác sĩ liền mời cô vào phòng, nói về tình trạng hiện tại của bố mẹ cô. Sau một hồi nghe giải thích, ảnh x-quang, cô phần nào hiểu được bố mẹ cô bị tổn thương não cũng như mất khá nhiều máu. Tuy phẫu thuật đã hoàn thành, họ cũng thoát qua giây phút nguy hiểm nhưng tỉnh lại được hay không cũng là vấn đề. Hiện tại cô không thể vào phòng bệnh được nên phải ngồi ngoài hàng ghế chờ lạnh lẽo. Cô nhấc điện thoại gọi cho Lâm- anh trai cô. An biết anh mình vô cùng bận rộn với công việc hằng ngày. Cô goi chỉ là để thông báo cho anh việc của bố mẹ, bảo mai anh đến cũng được. Nhưng không ngờ chỉ ba mươi phút sau đã thấy anh từ cổng viện đi vào khu cấp cứu. An kể lại toàn bộ việc cho anh nghe. Thấy cô đầu tóc bù xù, khuôn mặt mệt mỏi, Lâm lo lắng hỏi:
'' Em ăn cơm tối chưa?''
'' Em vừa đi học về liền đến đây ngay, quần áo còn chư kịp thay, chỉ kịp bỏ cặp sách ở nhà''
'' Thế thì về tắm rửa, ăn uống đi, mai còn đi học nữa''
Biết chắc ở lại cũng không có ích gì, chỉ tổ tốn thời gian, cô chào anh rồi ra về. Hôm nay lại là một ngày mệt mỏi.
Thao thức mãi không ngủ được, cô nhấc điện thoại lên xem giờ, đã gần giờ sáng. Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, là Lâm gọi tới, cô liền bắt máy, đầu dây bên kia phát ra tiếng khàn khàn mệt mỏi;
''Ngủ chưa?''
''Em sắp ngủ rồi. Sao thế anh?''
''À, mai đi học về không cần ghé qua viện đâu, anh đã nhờ y tá rồi, hôm nào hai anh em mình vào thăm thôi. Bây giờ công viện bận rộn, em cũng cần ôn thi nên không cần tới. Tý nữa anh cũng về rồi''
" Vâng, thế em cúp máy nhé!''
''Ừ, ngủ đi''
Thế cũng tốt, dù gì bố mẹ cô phẫu thuật xong cũng hôn mê, đi lại nhiều cũng không có ích gì. Anh em cô chưa chăm sóc người ốm bao giờ nên giao cả cho y tá viện. Dù gì lịch học của cô cũng không phải thư thả gì. Cô đang học cuối lớp . Sang năm vào lớp , rồi thi đại học. Cho nên lúc này, hai chữ'' đại học luôn đứng đầu''
[ Tiếp tục theo dõi nha các bạn. Nếu có sai sót xin bỏ qua cho mình nhee. ]