Khúc Yên quyết định hôm nay sẽ dẫn Thất Thất xuống khu công viên gần chung cư để chơi, nhưng trước hết cô phải tắm rửa cho Thất Thất cái đã.
Thất Thất rất ngoan, ngoài cái miệng kêu la vì không muốn tắm ra thì cũng không chống cự gì với cô, tắm xong cô dùng khăn lau để lau khô lông cho Thất Thất.
Khúc Yên thấy Thẩm Tây Thừa dù là ngày nghỉ nhưng vẫn còn việc để xử lý, bằng chứng là cứ cách vài tiếng là điện thoại anh lại có tin nhắn gởi một số tài liệu cần anh giải quyết.
Khúc Yên đeo dây dắt thú cưng đi dạo rồi ra ngoài, trước khi đi còn bảo anh sẽ rất nhanh thôi liền trở về.
Ngày lễ Quốc Khánh của Trung Quốc rất náo nhiệt, nhìn đâu đâu cũng đông đút người qua lại, những quán xá ở lề đường cũng trở nên đông nghịt người, nhìn vài quán bán xiên nướng thơm ngon mà lại nhớ Thất Thất vẫn chưa ăn được.
Dẫn Thất Thất đi một vòng rồi liền về, Thất Thất có vẻ khá dè dặt với người lạ, dù rất thích đến nơi to lớn để thoả sức chạy nhảy nhưng hôm nay quá đông người, Thất Thất cũng vì thế mà cũng chỉ đi dạo theo cô rồi trở về.
Khi trở về là đã gần ba giờ chiều, cô ngồi trong nhà mà cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Khí thoáng, gió mát.
Khúc Yên tắm rửa xong im lặng nhìn tấm lưng anh đang đứng cạnh cửa sổ nghe di động.
Đợi anh nói chuyện xong cô mới lên tiếng:Hôm nay không rảnh sao?
Anh nhìn cô, bước đến phía cô:Chỉ là sắp xếp một vài dự án thôi, không có gì quan trọng đâu.
Anh ngồi xuống cạnh cô, ôm cô đặt lên đùi mình ngồi.
Cô ở trong lòng anh lên tiếng:Hôm nay thật sự rất đông.
Anh không quan tâm hỏi lại:Ừ, vậy thì sao?
Cô nhíu mày suy nghĩ:Chỉ là thấy đông quá có phải khi đến phố ăn vặt đêm rất đông không? Anh chẳng phải không thích chỗ đông người sao?
Anh tuỳ tiện nói:Là em rủ anh mà, chắn chắc đi.
Miệng lưỡi anh đột nhiên trở nên dẻo miệng như thế từ vậy nào vậy.
Khúc Yên có chút không quen, cứ giống như hôm nay anh bị ai đó điều khiển vậy.
Nhưng mà, lời nói ấy làm cô rất ấm lòng, cô cũng rất thích.
Giống như được sự tôn trọng từ anh.
Đến tối, trước khi thay đồ Khúc Yên có hỏi anh một câu:Em mặc quần ngắn được không?
Cô nghe hội bạn thân cô kể là người yêu cô ấy rất kiểm soát cô ấy về khoản quần áo, quần quá ngắn hay áo quá hở là bạn trai cô ấy sẽ giận dữ không cho cô ấy mặc ra ngoài.
Đến cả Cố Quyền - người yêu cũ cô dù không có tình cảm với cô nhưng vẫn không thích bạn gái của mình ăn mặc quá thiếu vải, sau đó là một trận đạo lý.
Đây cũng chính là một trong nhiều lý do khiến cô từ từ không còn hảo cảm với bạn trai cũ của mình.
Giờ nhìn người đàn ông trước mặt, anh ấy chỉ dựa lưng vào tường, gương mặt nghiêm nghị không tỏ ra giận dữ:Vào thay anh xem.
Nghe anh nói thế thì phân nửa là đã đồng ý cho cô mặc rồi, đôi mắt cô như có ngôi sao sáng vụt qua ngay lập tức đóng cửa lại rồi thay đồ.
Khi bước ra, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là cặp chân trần trắng nõn thon dài của Khúc Yên, đôi mắt sâu thẳm ngước lên nhìn cô.
Gương mặt cô nhìn anh có chút căng thẳng, hình như là nghĩ anh sẽ không cho cô mặc đồ này ra ngoài.
Cô mặc một chiếc áo sweater màu đen, trên thân áo bên phải còn có nhiều hình in trong rất đẹp, chiếc áo che gần hết chiếc quần ngắn màu trắng mà để lô ra đôi chân tuyệt mỹ bên dưới.
Thế nào? Có đẹp không? Cô mong đợi hỏi.
Đôi mắt anh không tia gợn sóng, bình tĩnh đáp:Em lúc nào mà không đẹp.
Không đợi cô đáp anh đã đi vào phòng tiến đến tủ quần áo, mở tủ ra loay hoay một lúc cũng không biết nên mặc cái gì.
Khúc Yên ngồi ở bàn học vừa chấm chấm son vừa nhìn anh.
Có áo phông trắng ấy, mặc đi trông rất hợp mà.
Thẩm Tây Thừa lấy một chiếc áo phông trắng cùng quần Jogger.
Thật ra lúc đầu Thẩm Tây Thừa còn cau mày ghét bỏ, quần áo kiểu này đã không còn hợp với người trưởng thành như anh nữa rồi, nhưng cô nhóc này cũng rất cứng đầu, anh không chịu mặc lại mèo nheo với anh, làm đến khi đạt được mục đích thì thôi.
Nhất quyến kéo anh vào phòng tắm thay ra.
Đến khi anh thay xong, anh bước ra ngoài với biểu cảm u ám, dĩ nhiên là rất không cam lòng mà làm theo ý cô.
Ngược lại Thẩm Tây Thừa, Khúc Yên nhìn anh đến ngơ ngẩn, nào giống với câu không hợp kia của anh chứ.
Nhìn anh giống như đã bỏ đi cả chục tuổi vậy, mái tóc dài rủ xuống trán, gương mặt đẹp trai sạch sẽ..ừ cũng có chút u ám nhưng vẫn trong như chàng trai hai mươi tám tuổi.
Khúc Yên gật đầu cười:Rất đẹp trai.
Anh hừ lạnh quay đầu đi, anh không để bụng mấy lời này.
Đã rất lâu rồi anh không có mặc lại những trang phục trẻ trung thế này, nó sớm đã không còn ở trong tủ đồ của anh, đột nhiên trong tủ có vài bộ quần áo khác.
Dĩ nhiên là do Khúc Yên mua lén bỏ vào, Khúc Yên không để ý đến gương mặt lạnh lùng của anh, không để ý sự không vui của anh mà kéo anh vào phòng ngủ rồi ấn anh ngồi xuống ghế.
Từ dưới ngăn tủ Khúc Yên lấy ra một hộp giày, Thẩm Tây Thừa lại càng trở nên u ám hơn.
Bên trong là đôi boot đen cổ cao, kích thước rất lớn.
So với bàn ta cô còn to hơn, nhìn là biết là giày của đàn ông.
Khúc Yên lấy đôi boot đen ra đem đến đặt dưới chân anh, tìm trong tủ đôi tất lớn cô vừa không lâu về trước.
Lục ở tủ đựng quần áo lấy ra một chiếc khoác áo đen tối màu.
Lấy ra hết mọi thứ rồi bày ra trước mặt anh.
Nhìn đến gương mặt đen như đít nồi của anh Khúc Yên lại mắc cười.
Cười đủ chưa? Người anh toả ra khí lạnh u ám.
Khúc Yên ôm lấy gương mặt anh, hôn lên môi anh liên tiếp vài cái.
Cô xoa xoa má anh:Mặc áo rồi mang giày vào đi.
Rồi mình ra ngoài.
Anh hừ lạnh một tiếng:Muốn mua chuộc thì phải có thủ thuật tốt hơn chứ?
Cô chớp chớp mắt:Mua chuộc gì? Thủ thuật gì?
Anh ôm eo kéo cô gần sát hơn, dùng tay đỡ gáy cô kéo xuống bắt đầu hôn.
Cô nhăn nhó, môi cô vừa tô son thế mà lại bị anh cưỡng hôn nữa rồi.
Son dù có lì đến thế nào chỉ cần gặp Thẩm Tây Thừa đều sẽ không còn được nguyên vẹn được.
Nhưng mà tâm tư của anh cũng rất mâu thuẫn, chỉ cần hôn một cái thì nói cái gì anh cũng sẽ đều nghe theo..