Bên ngoài anh mặc một chiếc áo khoác đen cài nút đến ngực, dưới chân mang đôi boot cao càng làm chiều cao anh cao hơn một chút.
Khúc Yên đeo một túi xách màu trắng, chân thon dài mang tất trắng cùng giày đen quai cài sang trọng.
Khi cô định khoá cửa căn hộ lại thì Thẩm Tây Thừa vội ngăn lại, nhìn cô một lượt từ trên xuống:Sao không đem thêm áo?
Khúc Yên đã mặc áo phông dày nên cũng không định mang theo áo, cô cười lắc đầu.
Anh không nói hai lời liền mở cửa vào trong nhà, vài phút sau anh mang ra một chiếc áo khoác dáng dài Trenchcoat chất vải dày dặn đem ra.
Một tay anh cầm áo khoác cô, một tay nắm tay cô kéo xuống hầm lấy xe đến nơi tổ chức phố ăn vặt.
Nó nằm ở gần ngoại ô thành phố ven biển, phần sân phía trong là một phần sân trống trải đầy cỏ xanh.
Đi lâu lâu đều thấy nhiều cặp tình nhân hoặc gia đình nắm tay con nhỏ đi chơi.
Khúc Yên nhìn anh:Hay anh đậu xe ở ngoài này đi, bên trong chắc cũng đầy kín xe đậu rồi.
Anh nhìn quanh rồi quyết định đậu xe ở gần khu công viên.
Mở cửa bước xuống xe.
Khúc Yên nhìn đến những chùm sáng đủ màu chiếu lên bầu trời, nơi đó có tổ chức một lễ hội âm nhạc rất vui vẻ.
Cả hai vừa đi vừa nhìn xung quanh, Khúc Yên thì bị lễ hội náo nhiệt làm cho tâm tình đặc biệt tốt.
Anh liếc xuống nhìn cô, Khúc Yên đăm chiêu nhìn phía trước.
Trong mắt phản chiếu lại hình ảnh trước mắt, mọi cảnh vậy đều thu vào trong mắt.
Cô xem đồng hồ thì cũng chưa mới tám giờ, không quá trễ nhưng mà thật sự lễ hội này rất đông người.
Cô trầm trồ kinh ngạc cảm thấy người ở Đế Đô thật sự rất nhiều.
Thẩm Tây Thừa trầm lặng, ngón tay anh lâu lâu đụng trúng vào tay Khúc Yên.
Căng thẳng là muốn nắm lấy bàn tay cô.
Sau vài lần rụt lại anh cũng mạnh dạn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, Khúc Yên nhìn anh cười xinh đẹp, bàn tay cô trong vô thức nắm siết chặt lấy tay anh.
Ánh đèn từ mặt trăng có chút tối, Khúc Yên không thấy rõ biểu cảm của Thẩm Tây Thừa, nhưng anh lại biết rất rõ, cảm nhận lỗ tai của mình đang bắt đầu nóng ran lên vì ngượng ngùng.
Vô lý, hôn môi, hôn cổ, đến cả đã cởi áo ngực cô mà ngắm nhìn cảnh xuân bên trong.
Đều là bi3n thái đến thế mà lại ngượng ngùng vì chuyện nắm tay đơn giản sao.
Anh đưa tay lên mân mê lỗ tai mình, môi hơi mím lại.
Bàn tay anh bao phủ lấy hết tay cô.
Anh đã ba mươi sáu tuổi rồi, thế mà vẫn còn có thứ khiến cho anh xấu hổ đến thế này.
Sự xấu hổ của anh được sự ấm áp của bàn tay cô sưởi ấm lấy.
Trời đã dần chuyển vào mùa lạnh nên ai ra đường cũng đều mặc áo giữ thân nhiệt.
Cô quay qua anh hỏi:Chú Thẩm, chú không được ăn đồ cay đấy.
Nếu không sẽ đau bụng.
Nói tới đồ ăn bụng cô lại đói meo lên, xoa xoa chiếc bụng cố tình nhịn đói từ chiều đến giờ của mình, có ý định càn quyét hết cả con phố ăn vặt này.
Thật ra vừa đói vừa háo hức.
Anh nhìn cô:Vì sao biết anh không ăn được cay?
“Không thích ăn cay” và “không ăn được cay” nó là hai chuyện khác nhau.
Khúc Yên thế mà lại cười tủm tỉm.
Thần thần bí bí nói:Là bí mật.
Sau đó không để ý đến Thẩm Tây Thừa mà nhìn về phía trước, rất nhanh đã tiến vào trong phố ăn vặt.
Lễ Quốc Khánh làm cho cả con phố ăn vặt trở nên chặt hẹp vô cùng, Khúc Yên nhìn đâu đâu cũng thấy dòng người xô lấn, đi vào liền không thể đi ra.
Anh nhìn ra được sự lo lắng của cô, nắm chặt tay cô kéo vào trong.
Đi thôi.
Mái tóc dài che đi xương lông mày cương nghị của Thẩm Tây Thừa, dáng vẻ giống như một chàng trai trẻ tuổi gần hai mươi tám.
Giống như nam thần ở một trường Đại Học.
Cô nhìn đến nổi ngơ ngẩn cả người..