Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

chương 70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô muốn cùng cậu nói chuyện điện thoại cũng không được? Hắn rốt cuộc còn muốn nhốt cô bao lâu? !

“Cậu không nghe được điện thoại của tôi, sẽ đem sự tình làm lớn chuyện . . . . . . Ưhm. . . . . .” Cố Tiểu Ngải còn muốn kiên trì, Lệ Tước Phong lại hôn môi của cô.

Cực nóng mà nhiệt liệt. . . . . .

Cắn nuốt đem cô đặt ở trên cửa hôn mãnh liệt, cắn nuốt hết thảy lưỡi trong miệng cô. . . . . . tay đặt lên vị trí tốt nhất trên váy dài trễ ngực, vuốt ve của cô mỗi một điểm mẫn cảm.

“Ưhm. . . . . . Buông. . . . . . Buông ra. . . . . . Ưhm . . . . .”

Cố Tiểu Ngải giãy dụa, nhưng không cách nào né tránh hắn hôn môi giữa thiên hạ, hai người tư thế mập mờ như vậy dán trên cửa. . . . . .

Cách đó không xa mấy nữ nhân đang quét dọn, thỉnh thoảng nhìn qua.

Cố Tiểu Ngải ghét quay đầu đi, cằm lập tức bị Lệ Tước Phong nắm chuyển lại, bị bắt nhìn thẳng mắt nhiễm dục vọng của hắn . . . . . .

Nam nhân này sẽ không muốn ở trong này chứ?

Kháng cự không xong, Cố Tiểu Ngải chỉ có thể thừa nhận sức nặng của hắn, tùy ý hắn ở trên môi của cô tàn sát bừa bãi, may mắn là nhà tạo hình chính chỉ trang điểm cho cô nhạt thôi, nếu cô trang điểm dày, giờ phút này. . . . . . Hắn hôn là một đống chất hóa học độc hại rồi.

Sau khi hôn kích thích xong, Lệ Tước Phong buông cô ra, thô bạo kéo bả vai cô đi ra ngoài, “Đi.”

Ngồi vào trên xe, Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm môi mình sưng đỏ trong gương cầm tay, lấy son môi ra tô lại. . . . . .

Bất quá cũng khá hơn, tô son một hồi, đôi môi sáng trong suốt mím môi, môi sưng đỏ thế này nói cho người khác biết cô đã trải qua chuyện gì. . . . . .

Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, lấy khăn tay lau đi son , chuyển mắt liếc hắn một cái.

Lệ Tước Phong ngồi ở bên cạnh cô vẫn như vậy gắt gao nhìn chằm chằm cô, nhìn không chuyển mắt, một tay từ phía sau xoa xoa lưng của cô, đầu ngón tay cố tình vẽ vòng vòng. . . . . . vén lên làm cho cô ngứa.

“Lệ tiên sinh, Vương bí thư muốn tôi giao cho ngài .”

Lái xe cầm lấy một túi văn kiện hướng ghế sau xe truyền đạt.

Lệ Tước Phong tiếp nhận sau đó trực tiếp quăng đến trong lòng Cố Tiểu Ngải, vẻ mặt cao thượng, miệng giống như bố thí, “Đừng nói tôi không cho cô liên hệ cậu cô, đem cọc tin tức này trở về tòa soạn, dùng tốc độ nhanh nhất tuyên bố ra ngoài.”

Nhìn túi văn kiện quen thuộc, Cố Tiểu Ngải hiểu được lại là scandal của các ngôi sao, tùy ý mở ra vừa thấy lại ngây ngẩn cả người.

“Này. . . . . .”

Nhìn tấm hình phía trên không phải scandal của ngôi sao, mà là hình của một nữ nhân mặc trang phục rất đẹp cùng một người đàn ông ngoại quốc tay trong tay vào khách sạn, là Lương Noãn Noãn.

Mà một bức hình khác là một nam nhân trẻ tuổi mua vui hàng đêm ở câu lạc bộ Hạ Chi Dạ, ảnh chụp uống rượu mua say.

Nam nhân tuổi trẻ cô lại quá quen thuộc, Sở Thế Tu.

Nhìn thời điểm là lúc cô đi câu lạc bộ Hạ Chi Dạ cầu xin Lệ Tước Phong buông tha cho tòa soạn báo.

Đó là lần đầu sau chín năm xa cách, cô gặp lại Sở Thế Tu.

“Lần này đưa cho cô tin tức có thể kinh động cả nước, vụng trộm sau đám hỏi thương trường, tiêu đề này như thế nào?” Lệ Tước Phong ghé thân qua, ngón tay chỉ ảnh chụp nữ nhân ngoài cùng, “Đây là thiên kim của Lương thị trưởng, người trên tivi cô xem tối hôm qua.”

. . . . . .

【 Vụng trộm sau đám hỏi thương trường? 】

Tiêu đề này xác thực rất kích thích, đủ để cả nước khiếp sợ.

Sở thị hiện tại đã gặp phải đại nạn trốn thuế, hiện tại ngay cả hôn nhân đều là không tích cực . . . . . . Áp lực dư luận nhất định trước nay chưa từng có.

Sở Thế Tu sớm hay muộn sẽ tiếp quản Sở thị, nhiều tin phản đối như vậy đối với tương lại anh ta ảnh hưởng quá lớn.

Nắm ảnh chụp Sở Thế Tu ở Hạ Chi Dạ trong tay, mặt trên hình dịu dàng đẹp trai, dáng người cao ngất. . . . . .

Trong đầu tự hỏi, Cố Tiểu Ngải cân nhắc cách nói mới chậm rãi mở miệng nói, ”Tin tức này không có cách nào viết được cả, Sở Thế Tu một người ra vào câu lạc bộ đêm không thể chứng minh cái gì.”

“Sao?” Lệ Tước Phong nhíu mày.

Cố Tiểu Ngải nhấp mím môi, tiếp tục chỉ vào ảnh Lương Noãn Noãn cùng người nước ngoài ôm ấp, “Khả năng Lương Noãn Noãn cùng người khác đi khách sạn ăn cơm thì sao? Ảnh chụp này đều không có sức thuyết phục.”

Cho nên. . . . . . Không cần phát ra không cần phát ra. . . . . .

Đừng làm cho Sở thị họa vô đơn chí nữa.

Cô không nghĩ nhìn đến Sở Thế Tu bị đổ lên tin tức phản đối nơi đầu sóng ngọn gió, đầu năm nay, nước miếng có thể chết đuối người.

“Cố Tiểu Ngải, cô là làm phóng viên, nhìn sách tranh làm thành tin đồn là điểm mạnh của cô.” Lệ Tước Phong một câu phá hỏng cô.

Cái gì gọi là xem sách tranh nói là điểm mạnh của cô…….

Cố Tiểu Ngải cầm ảnh chụp giật mình, một lát còn nói thêm, “Tôi chỉ phơi bày chuyện xấu của ngôi sao.”

Loại này chính trị cùng đám hỏi buôn bán không phù hợp với chủ đề của tuần san《ak》, lại nói . . . . . như thế nào cô cũng không nên phoi bày chuyện của Sở Thế Tu.

Kia thành nhiều chuyện châm chọc.

“Được thôi, tôi trực tiếp giao cho đài truyền hình.” Lệ Tước Phong cũng không còn làm cô khó xử, làm bộ muốn thu hồi túi văn kiện trên đầu gối cô.

Cho đài truyền hình đem ảnh chụp này công bố? Như vậy sao được.

“Cho tôi đi.” Cố Tiểu Ngải nóng vội đè lại túi văn kiện, đem ảnh chụp hết thảy thu vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio