“Cho tôi đi” Cố Tiểu Ngải vội vã giữ chặt túi văn kiện, thu hết toàn bộ ảnh chụp cho vào.
Những tấm ảnh này ở chỗ cô, không để rơi vào tay người khác.
Dáng vẻ cô vội vả thu lại những tấm ảnh, rơi vào trong mắt của Lệ Tước Phong. Lệ Tước Phong có chút hứng thú nhướn mày: “Nghĩ kỹ viết như thế nào rồi chứ?”
Viết thế nào?
Cô căn bản không muốn đi viết những tin tức bất lợi có liên quan đến Sở Thế Tu. Cố Tiểu Ngải chỉ cười cười không trả lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Còn chưa đến sao?”
“Sắp đến rồi, Cố Tiểu Ngải” Tài xế đang lái xe trả lời. Lệ Tước Phong cầm tay cô đặt trong lòng bàn tay của mình, năm ngón tay thon dài trắng nõn, trên ngón tay áp út đeo chiếc nhẫn bảo thạch kiểu dáng hình giọt lệ, nhấp nhánh ánh sáng lóng lánh trong suốt.
Chiếc nhẫn này, giống như được làm ra là để đeo lên tay của cô vậy. Trong khoảnh khắc, Lệ Tước phong ôm lấy cô, lông mày soắn vặn lên vào nhau, không giận dỗi nói: “Cố Tiểu Ngải, có phải cô gầy rồi”
Cố Tiểu Ngải biết rõ còn làm một bộ mặt nghi ngờ nhìn anh.......
Từ lúc bắt đầu gặp anh, cân nặng của cô cứ một đường đi xuống.....
Thể xác và tinh thần song song bị tra tấn, cô không gầy mới lạ.
“Gầy một chút không tốt sao?” Cố Tiểu Ngải trong lòng thầm oán hận không nói ra, chỉ nhạt nhạt trả lời.
“Ôm một đống xương cốt có cái gì tốt?”
“... .......” Cô là một đống xương cốt sao? Cố Tiểu Ngải tức giận trừng mắt với anh, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy đúng là ủy khuất anh rồi.”
“Là rất ủy khuất” Lệ Tước Phong nói năng hùng hồn một tay ôm cô, ánh mắt ý vị dừng trên ngực mềm mại của cô: “Ăn nhiều một chút, đừng để chỗ này cũng bị gầy đi.”
“... ....” Cố Tiểu Ngải vừa tức giận vừa quẫn bách trừng mắt nhìn anh, anh không biết trong xe còn có tài xế sao?
Có thể hay không đừng nhắc đến loài chuyện này, mất hết cả mặt mũi! Lười nói lại với anh, Cố Tiểu Ngải xoay người nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, thân thể lại bị Lệ Tước Phong ôm càng chặt vào trong lòng, tay của anh men theo đường cong của cô ám muội....
Tên đàn ông đáng chết, Cố Tiểu Ngải rủa thầm một tiếng, cực kỳ nhẫn lại. May mắn ngay sau đó tài xế đã lái xe đến bậc thềm lớn bên ngoài khách sạn, Cố Tiểu Ngải đẩy cửa xe ra nhẩy xuống giống như chạy trốn, tay Lệ Tước Phong vốn ôm ở trên vai cô lúc này dừng lại giữa không trung.
Cả khuôn mặt đều chìm xuống, Lệ Tước Phong uất hận nhìn chằm chằm cô: “ Cố Tiểu Ngải! Cô có ý gì?”
Ý là kháng cự chứ sao, Cố Tiểu Ngải ở trong lòng âm thầm nói, ngoài miệng bình thản nói: “Đến rồi, thì xuống xe thôi”
“Cố Tiểu Ngải, đến đây” giống như nói với sủng vật vậy.
Hít một hơi dài thật sâu, Cố Tiểu Ngải mới đạp giầy cao gót đi tới, còn chưa đến gần, Lệ Tước Phong giơ tay ôm lấy cô, đi vào trong khách sạn
Buổi tiệc bán đấu giá từ thiện tối nay , được tiến hành ở tầng trên cùng của khách sạn. Khách mời lục đục kéo đến hiện trường, trong đó có đủ các nhân vật tai to mặt lớn trong giới chính trị, doanh nghiệp, ngôi sao nổi tiếng.
Lệ Tước Phong ở trước mặt giới truyền thông rất thần bí, nhưng trong giới thượng lưu ở nơi này, người anh quen biết cũng không ít, còn chưa tới hiện trường bữa tiệc, có không ít nhân vật nổi tiếng chạy đến chào hỏi nịnh nọt.
“Lệ tổng cũng tới.”
“Thật sự là khó có được nhìn thấy Lệ tổng trên buổi tiệc, xem ra Lệ tổng cũng dấn thân vào sự nghiệp công ích.”
“E.S gần đây hình như có hứng thú với bất động sản, không biết Lệ tổng có chịu cho em út một hai cơ hội?”
“Bạn gái Lệ tổng thật sự là xinh đẹp động lòng người, không biết là danh viện nhà ai?”
Người a dua nịnh nọt hoặc tìm hiểu tin tức không ít, nhất thời chặn kín cửa ra vào.
Lệ Tước Phong thong dong trả lời, mang theo âm thanh đạm bạc, nhéo một cái vào eo nhỏ của cô, nói nhỏ vào tai cô: “Cô đi trước đánh dấu thay tôi.”
“Ồ” Cố Tiểu Ngải vốn là gắng gượng chống đỡ duy trì tươi cười xã giao trước mặt mọi người.
Nghe được lời nói này của Lệ Tước Phong, lập tức cảm thấy giống như được lệnh đặc xá. Cô theo đám người đến chỗ đánh dấu, cúi người cầm bút viết lên những vật đánh dấu tên Lệ Tước Phong
Chữ viết xinh đẹp thanh tú.
“Tiểu thư, có thể viết tên hiến tặng lên cạnh món đồ trân qúy đã chuẩn bị, để giao cho chúng tôi bên này.” Đứng trước mấy nhân viên làm công tác hướng dẫn đánh dấu cô lễ phép mỉm cười.
Bán đấu gía đồ trân quý? Lệ Tước Phong đưa cho cô vật gì trân quý bán đấu giá.
“Xin đợi chút “ Cố Tiểu Ngải cười cười, quay đầu ngóng nhìn về phía Lệ Tước Phong, anh đang bị một đám người vây quanh, dáng người cao ngất hoàn mỹ làm nổi bật giữa tất cả mọi người.
Cố Tiểu Ngải vẫy tay muốn anh chú ý, Lệ Tước Phong chính là mải giao tiếp với người khác, không nhìn thấy cô bên này.
“......”
Cố Tiểu Ngải cúi đầu nhìn lại mình một cái, muốn tháo châu báu trên tay và vòng cổ xuống, nhưng nút khóa vòng cổ và vòng tay được làm rất tinh tế, cô không tháo được.
Nhìn người phía sau chờ đánh dấu, Cố Tiểu Ngải đành phải đưa tay tháo nhẫn bảo thạch xuống đưa cho mấy người làm công tác hướng dẫn, sau đó viết tên người hiến tặng: Lệ Tước Phong.