Chương
“Thằng nhãi, mày đợi đấy, bố tao sẽ cho mày biết tay”.
“Bố mày?”
“Lão Hắc sao?”
Trần Thiên Hạo bất lực mỉm cười.
Bây giờ loại người nào cũng muốn chém anh nhỉ.
Sau khi Phùng Bân rời khỏi, sắc mặt Hoa Nhụy vô cùng khó coi.
Cô ta cảm thấy bối rối, không nhịn được nói.
“Anh Trần, tôi không phải vợ hắn”.
Trần Thiên Hạo mỉm cười.
“Cô là vợ ai không cần phải giải thích với tôi”.
Hoa Nhụy bị nói cho đỏ mặt, cảm thấy lời giải thích của mình là dư thừa.
Trần Thiên Hạo ngừng cười, không nhịn được hỏi.
“Sao cô lại bị bố cô bán cho người khác vậy?”
“Tôi…”
“Bố tôi là một tên bợm rượu, cũng là một tên ham tiền thích lợi dụng người khác”.
Hoa Nhụy do dự, không kìm được thở dài nói.
Khóe mắt cô ta ửng đỏ.
“Bởi vì nghiện rượu, mẹ tôi đã bỏ đi từ lúc tôi còn nhỏ. Anh tôi cũng không chịu nổi, đi ở rể nhà khác”.
“Tôi cũng định đi”.
“Nhưng tôi không nỡ để ông ấy lại một mình”.
Nói xong, nước mắt cô ta tuôn rơi, như những viên ngọc trai.
Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Trần Thiên Hạo phát hiện ra những người phụ nữ anh quen đều có tuổi thơ chẳng mấy tươi đẹp.
Nghĩ đến sau này có lẽ anh còn phải nhờ cô ta chăm sóc Tiền Cẩm Lâm cùng nhóc .
Trần Thiên Hạo quyết tâm phải giúp cô ta.
“Nếu cô đã quay về rồi, hay là đưa tôi đến nhà cô xem sao?”
Hoa Nhụy lắc đầu.
“Đến nhà tôi?”
“Thôi, đừng, nhà tôi nghèo rớt mồng tơi, chẳng có gì đáng để xem đâu”.
“Nghèo không đáng sợ, tâm nghèo mới đáng sợ”.
“Tôi thấy nội tâm cô rất giàu có. Vậy nên tôi muốn đến xem xem cô trưởng thành trong một căn nhà thế nào”.
Trần Thiên Hạo mỉm cười, chẳng hề quan tâm đến lời cô ta nói.
Không cho Hoa Nhụy có cơ hội phản bác.
“Đi thôi, đi trước dẫn đường đi”.
Hoa Nhụy không muốn lắm, nhưng vẫn lặng lẽ đi trước.