Chương
Lão Hắc đang ngồi uống trà trong biệt thự, trước mặt ông ta là một người đàn ông mặt mũi bầm dập.
“Lão Hắc, ban sáng ông không đi, ông xem tôi này”.
Lão Hắc không kìm được mỉm cười.
“Hết cách, thời đến phải khác thôi”.
“Tôi thấy cậu bị đánh cũng không nhẹ, có muốn đến viện kiểm tra không?”
Lão Hắc cười nói.
“Ông đừng có châm chọc”.
Người nọ ảo não thở dài.
Nhớ đến người buổi sáng, hắn bất giác cảm thấy sợ hãi.
“Không thể không nói, thế giới này đúng là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, hôm nay hai chân Mãnh Quân bị hỏng rồi”.
“Thật sao? Đối phương là ai?”
Lão Hắc kinh ngạc.
Mãnh Quân là ông trùm bất động sản ở Tam Hương Ngũ Lí, anh cả của hắn ta là phó tổng giám đốc của tập đoàn Châu Thị ở Nam Thành.
Ông ta chưa từng thấy ai dám động vào Mãnh Quân.
“Không rõ. Có điều có vẻ rất mạnh”.
Hắn nuốt nước miếng, nhìn Lão Hắc đang bưng tách trà lên.
Hắn nói nhỏ, trong giọng mang theo vẻ bất an.
“Hôm nay ngay cả Châu Minh của Châu Thị cũng đến, ông đoán xem mọi chuyện thế nào”.
“Không nói gì, quỳ xuống dập đầu cầu xin”.
“Phụt!”
Lão Hắc phun ngụm trà vào mặt đối phương.
“Mẹ nó, khoa trương đến vậy sao?”
“Cho dù là gia tộc hạng một ở Nam Thành cũng không có thực lực mạnh mẽ đến vậy”.
“Đúng rồi, Lão Hắc. Dạo gần đây ông có nghe được tin tức gì không, Nam Thành hình như có biến”.
Lão Hắc trầm mặt.
“Tôi cũng có nghe qua”.
“Dạo gần đây, một người anh em tốt của tôi bảo thế lực ngầm ở Nam Thành đang sống mái với nhau. Hiện nay, hình như có một ông trùm đang xưng vương xưng bá trong thế lực ngầm ở Nam Thành”.
“Về phía gia tộc…”
Hắn nghĩ một lúc.
“Hình như là một gia tộc hạng ba tên Trần Thị có một người con trai đi lính trở về, chỉ trong một tháng đã tiêu diệt tứ đại gia tộc ở Nam Thành”.
Người kia nói chêm vào: “Tôi cũng từng nghe qua Trần Thị kia”.
“Vô cùng mạnh”.
“Hình như là Trần gì đó Hạo”.
Lão Hắc vỗ tay gật đầu nói.
“Trần Thiên Hạo”.
“Đúng, chính là Trần Thiên Hạo”.