...
Tam U ngồi vặt lá bên ngoài tầm non hơn nửa canh giờ mới thấy Katherine đi ra, dáng vẻ như trút được gánh nặng.
Thiếu niên khóe miệng nở nụ cười nhạt:" Thế nào? Ổn đấy chứ?"
Hiếm khi nghe thấy Tam U quan tâm mình, cô biểu tình không tự nhiên đáp:" Tạm... được."
Tam U:"..."
Tạm được là cái què gì?
Bộ nói rõ ràng một chút thì chết hả?!
Katherine nhìn thần sắc không mấy vừa lòng của hắn, tự mình nghiệm một hồi cũng không biết bản thân sai ở đoạn nào, thế là ngang nhiên bỏ qua luôn.
Tam U uất ức một hồi liền thở phì một hơi, được rồi, tuy nói xấu người khác là nói dối, nhưng hắn phải làm trái với lương tâm chính mình chút đã.
Thiếu niên giận dỗi âm thầm niệm chú một ngàn lần người trước mặt mình bị thiểu năng.
Kể từ giờ về sau, hắn tuyệt đối sẽ không vẽ vời thêm chuyện, quan tâm tới cô nữa!
Trong khi Tam U đang bên cạnh bận rộn cấu xé hình nhân Katherine, thì người thật lại lâm vào trạng thái suy tư nghiền ngẫm.
Nếu như Lục Đạo có thể giúp được như lời anh ta nói thì tốt...
Rời khỏi Thất Hồ Sát, tuy cả hai đều duy trì chủ nghĩa im lặng, nhưng bầu không khí ngược lại chẳng hài hòa gì mấy, thiếu niên đi trước bắt đầu không kiên nhẫn đá đá mấy hòn sỏi dưới chân.
" Tam U này, nếu như ta không xuất hiện... thì Levi sẽ ra sao?"
Thanh âm dìu dịu của người bên cạnh vang lên trong tiết trời tĩnh mịch, Tam U nhíu mày, nghiêng đầu tự mình săm soi dáng vẻ của cô:" Chuyện này quan trọng lắm à?"
" Chỉ là muốn biết thôi."
Katherine ngẩng lên nhìn hắn, ngập ngừng mở miệng lần nữa:" Có thể không?"
Thiếu niên chớp chớp mắt, gật đầu:" Có thể."
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười đến sáng lạng:" Vậy hiện tại chúng ta xem luôn được không?"
Tam U bất đắc dĩ tiến tới dẫn đường:" Theo ta."
Katherine thành thật làm theo, bước chân chậm rãi đi trên con đường mòn nhỏ, bóng cây cổ thụ cao lớn rợp một tầng râm mát sượt qua mái tóc màu đỏ dài.
Một thế giới không có cô.
Một Levi không có Katherine bên cạnh.
Anh sẽ là con người như thế nào? Sẽ có kết cục như thế nào?
Có chăng lại may mắn hơn lúc gặp được cô hay không?
Mặc dù đã cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo nhưng Katherine vẫn khó có thể dừng lại suy nghĩ loạn thất bát tao trong lòng, thâm tâm bất giác có hơi buồn bực.
Nếu như sự xuất hiện của cô làm cản trở anh hay đại loại như thế, cô sẽ không nhịn được tự hận chết mình mất.
" Khoan đã."
Đoạn tới ngã ba, Tam U bỗng nhiên dừng lại hô lên một tiếng, thanh âm ẩn ẩn nguy hiểm:" Ta quên mất nên đi hướng nào rồi, từ từ."
Katherine:"..."
Sao ngươi không quên mất chính mình luôn đi?
Cô thừ người thở dài chán nản, quả nhiên lấy thực tế đến so sánh mà nói Tam U vẫn là Tam U thôi.
Vẫn là cái đồ thú linh vô trách nhiệm như cũ.
" Ai, thật sự nhớ không nổi!" Thiếu niên tức giận đến loay hoay, bỗng nhiên đôi mắt của hắn hơi mở lớn, nhìn về một địa phương khác.
Kia... chẳng phải là Phỉ Liên sao?
Đúng lúc ghê, đi qua hỏi cho chắc.
Trong khi Tam U định bụng tiến lên, người bên cạnh đột ngột giữ chặt tay hắn, nhíu mày nhắc nhở:" Ngươi không thấy Phỉ Liên đang bận à?"
Tam U nhấc khóe môi, hướng mắt nhìn đến thân ảnh đằng xa.
Phỉ Liên vẫn như vậy mặc trên người tử y nhạt nhòa diễm lệ, trước mặt hắn là một nam nhân khác, khí chất so với Phỉ Liên không khác mấy, chỉ là hơi thở người nọ thoáng ôn nhu hơn, toàn thân vận sơ mi trắng cùng với áo plazer nam không tay, tất cả kết hợp lại khiến nam nhân kia toát lên vẻ cấm dục lạ thường.
Katherine trầm tĩnh để ý thấy, Phỉ Liên ánh mắt có chút khác thường nhìn bóng lưng của người trước mặt.
Giống như trân trọng quý giá, lại giống như muốn chạm mà không thể chạm đến.
Bỗng nhiên hắn vấp chân lọt thõm vào lòng của người kia, mi mắt hơi chớp nhẹ.
Người nọ vươn tay đỡ lấy, tận bên chỗ này mà vẫn nghe được thanh âm thật thấp kia.
" Cẩn thận đi chứ, không có ta thì huynh chẳng phải đã đẹp mặt rồi sao?"
Phỉ Liên không nói gì, lẳng lặng cúi đầu giống như đứa nhỏ thật hiểu chuyện biết bao.
Nam nhân kia bị dáng vẻ này của hắn làm bật cười, thế nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt, người nọ khụy một chân xuống, nhẹ nhàng nói:" Đau không? Lên đi, ta cõng huynh."
Phỉ Liên ngữ khí thoáng hốt hoảng:" Tuế Nhược... sao có thể..."
Ta... không xứng đâu.
" Chân ta mỏi rồi." Người nọ nhíu mày, tựa như hơi mất kiên nhẫn.
Vừa dứt lời, lưng hắn bỗng nhiên trĩu nặng, mái tóc của người sau khẽ phớt qua gò má.
" Đừng giận..." Thanh âm người nọ mềm nhẹ đến khó tin.
Tuế Nhược nhướn mày không nói gì, dùng điệu cười trầm thấp đáp lại hắn, ánh mắt hướng về hai con người ngồi xem kịch bên kia bờ hồ.
Cái kiểu muốn nói: Xem vui không?
Katherine:"..."
Tam U:"..."
Cả hai không hẹn mà cùng suy nghĩ.
Tên này xuất hiện thật làm bọn họ mù mắt mà!
Giống như bị đả kích thành công, Tam U ồ lên, hí ha hí hửng quay trở về hướng ngã ba bên phải chỉ vào:" Đi thôi, là đường này."
Katherine sắc mặt hơi nghẹn ngào.
Được rồi, cái này cũng chả phải chuyện lớn lao gì, bị dồn cho một họng cơm chó để nhớ đường thôi mà.
Không sao không sao hết.
Cả quãng đường vì một khúc nhạc đệm này mà trở nên hơi cứng nhắc, đi được thêm một chặng dài, Tam U bỗng nhiên dừng lại trước một mặt hồ lắng đọng trong suốt, khẽ mở miệng:" Cô nghĩ đi, nghĩ về thứ mình muốn biết."
Katherine đồng tử nhắm lại, thức hải chỉ hiện lên một câu duy nhất.
Đoạn mi mắt chập trùng mở ra, mặt hồ dĩ vãng an tĩnh liền thoắt cái ào ào từng đợt sóng lớn, bên dưới dần dần có hình ảnh xuất hiện.
Nam hài thần sắc nhợt nhạt, chân tay gầy guộc đến khó tin lẳng lặng quỳ sụp xuống bên giường bệnh, người phụ nữ nằm trên đó mặt mày tái xanh, loáng thoáng dấu hiệu của việc đã không còn hơi thở từ lâu.
Khi Levi bắt đầu có ý thức nhợt nhạt, cũng là lúc mẹ anh bị bệnh tật hành hạ mà chết trên giường bệnh.
Anh không khóc không nháo, bày ra một vẻ mặt lạnh lẽo không hợp với lứa tuổi hiện tại chút nào.
Bà... là người rời bỏ anh đầu tiên.
Katherine không nghĩ rằng thứ mình nhìn thấy mới vào lại là cái này, chân tay cô hơi run run nắm chặt.
Sau khi mẹ Levi qua đời vì bệnh tật, anh trai của bà ấy - Kenny Ackerman tới nhận anh cùng tới sống với mình.
Ông ta huấn luyện Levi cách để tồn tại dưới lòng đất, dạy anh cầm lên con dao bạc gϊếŧ người tắm máu, không từ thủ đoạn cướp bóc khắp nơi kiếm cái ăn, nhưng rồi không lâu sau, Kenny cũng bỏ lại anh.
Mất đi cánh chim bảo vệ, những người bị ông ta dùng bạo lực áp bức nhanh chóng quay lại trả thù anh, tiền mất, nhà cũng không còn, Levi lưu lạc ở thành phố ngầm hơn hai năm, ngay cả ăn một bữa lót dạ, nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi cũng trở nên cả một vấn đề.
Anh còn chưa kịp ngây thơ được giây phút nào, thì đã bị sự tàn nhẫn của thế giới này dẫm đạp dưới chân.
Cả quãng đường trưởng thành đầy gai nhọn, anh lại phải bước trên hố gai đó, huyết nhục lẫn lộn, không còn phân biệt được đâu là máu, đâu là thịt.
" Khụ khụ..."
Qua mặt hồ, Katherine thấy anh ho khan một trận, kiềm nén lại tiếng thở nhọc mệt mỏi, lê người bước đi trong con hẻm nhỏ.
Cơn cảm mạo trở nặng hành hạ anh, Levi sắc mặt trắng bệt nhưng ánh mắt lại kiên trì đến lạ.
Cho đến khi không kiên trì nổi nữa, anh ngã người phủ phục nằm xuống đất, khẽ nhúc nhích thu mình vào góc tối bên cạnh, hơi thở yếu ớt đã tỏ rõ tình cảnh khốn cùng hiện tại, nhưng anh vẫn hèn mọn giữ lại cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng.
Một Levi như vậy, đời này cô chưa hề thấy qua.
Cho tới tận bây giờ Katherine mới phát hiện, anh cũng là con người, anh cũng sẽ bệnh, cũng sẽ đau đớn, khổ sở.
Thâm tâm cô run rẩy, nhìn người nọ chật vật ngã vào vũng lầy rồi lại chầm chậm đứng lên, một người sau này sẽ dùng danh hiệu chiến binh mạnh nhất nhân loại để nói cho tất cả biết rằng, không một ai có thể vượt qua anh.
Một người đã từng chịu đựng quá nhiều sự bất công trong quá khứ.
" Khụ khụ..."
Levi lại ho khan, từ trong cuống họng khẽ rêи ɾỉ vài tiếng đau đớn.
Ánh mắt anh dần mất đi tiêu cự trân trân nhìn vào góc nhỏ dơ bẩn, giống như tự nói với bản thân không được gục ngã.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên trong con hẻm tối xuất hiện thân ảnh khác, người nọ dần dần lộ diện, là một người đàn ông tuổi đã xế chiều, ánh mắt đôn hậu khó tả nhìn Levi lắc đầu, bàn tay nhăn nheo khẽ vươn tới nhấc anh lên lưng.
Thân hình thiếu niên gầy yếu nhẹ bẫng, người nọ cũng không tốn mấy sức lực đưa anh về căn nhà ở bến cảng, dùng loại thuốc tầm trung chữa trị tạm thời cho anh.
Ông ấy... gần như là quý nhân của cuộc đời anh, chỉ một hành động đã kéo anh ra khỏi vũng lầy một cách triệt để.
Katherine tuy chưa gặp mặt người đàn ông kia lần nào, chỉ là lần trước quay về quá khứ cô đã từng nghe những người khác nói về ông ta.
Jamp, một thương nhân buôn bán ở bến cảng, nếu dùng cách nói chân thật hơn một chút, thì phải gọi là tội phạm giao thương trái phép.
Có lẽ ông ta giúp Levi chỉ vì đơn thuần nhìn thấy anh đáng thương, nhưng một kẻ đã từng dùng mạng người để mua bán, lại có thể phát sinh lòng thông cảm vác thứ sắp chết như anh về nhà sao?
Đương nhiên vấn đề nhỏ này thì chính Levi cũng nhìn ra được, bởi Jamp không hề giấu diếm gì mục đích đối với việc mang anh trở về, ông ta đã từng nhìn thấy lưỡi dao sắc bén của anh, cũng đã từng chứng kiến cảnh tượng gϊếŧ người không gớm tay kia, trong lòng tấm tắc quả không hổ danh là người được Kenny bao bọc.
Mà hiện tại, Kenny rời đi bỏ lại anh, Jamp chỉ là nhân cơ hội Levi bị mất hết tất cả để xuất hiện, thừa nước đục thả câu trở thành ân nhân, tùy ý sai khiến anh bán mạng cho mình.
Levi biết ý đồ của ông ta, nhưng anh cũng không nói ra làm gì, bởi chính bản thân anh cũng không thích mắc nợ người khác.
Chỉ là bị lợi dụng thôi, không sao cả.
Anh quen rồi.
Kể từ ngày đó, Levi trở nên cực kì yêu thích sạch sẽ, hay nói cách khác, anh ghét sự nhơ nhuốc của chính mình ngày trước, tuy không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh sẽ dùng cách khác để cải thiện bản thân.
Giữ mọi thứ xung quanh không bị bụi bẩn, đối với anh chính là cách đơn giản nhất.
Trên thế giới có ba thứ không thể che giấu: Ho khan, nghèo đói và tình yêu.
Đời này anh còn chưa biết dư vị của tình yêu là gì, nhưng hai thứ còn lại thì đã nếm qua, thậm chí là thấm vào xương tủy, cơn sốt đến với anh duy nhất một lần, lại hành hạ anh chết đi sống lại, đồng thời cũng là bước ngoặc làm thay đổi cuộc đời Levi.
Katherine chết lặng nhìn sự mạnh mẽ dần tỏa ra từ trong xương cốt anh, cuộc đời của người nọ tựa như một thước phim cũ, chầm chậm lướt qua mắt cô.
Anh trở nên quyết đoán và lãnh đạm hơn, cũng dần học được cách giấu đi cảm xúc trong ánh mắt.
Mấy năm sau, Jamp vì bị thương quá nặng mà mất, Levi cũng chẳng ở lại làm gì.
Anh không tìm được mục đích sống, yên lặng vung tay mua một dãy nhà cho thuê, với số tiền tích góp nhiều năm, mua một nơi như thế không trở thành vấn đề quá lớn đối với anh.
Một đoạn thời gian sau, Levi vô tình nhìn thấy mặt đất.
Tuy chỉ cách một cánh cửa, nhưng dường như tất cả mọi thứ đều rực rỡ xinh đẹp đến khác biệt, không hề giống với lòng đất dơ bẩn.
Anh, tìm thấy mục đích sống của mình.
Levi không muốn chôn chân ở nơi tồi tàn này nữa.
Dần dà, anh trở thành tội phạm khét tiếng trong khu phố, buôn vũ khí trái phép, đánh nhau hay bất kì phi vụ nào, miễn kiếm được tiền, anh sẽ làm.
Thế nhưng một kẻ như Levi cũng có quy tắc của riêng mình.
Anh không cưỡиɠ ɦϊếp phụ nữ, không gϊếŧ người già yếu, và không buôn bán trẻ con.
Miễn không đụng đến quy tắc mà anh đặt ra, Levi sẽ cùng với người đó đàm phán giao dịch.
Vào lúc này, anh gặp được Farlan.
Người nọ từng nghe qua danh tiếng của anh, trầm mặc nói muốn cùng nhau thực hiện nhiều phi vụ lớn và rời khỏi lòng đất.
Farlan nắm trong tay nhiều khách hàng quan trọng và thậm chí có cả người tầm cỡ trong giới chính trị, nhưng anh ta không thể dùng vũ lực một cách oanh tạc như Levi, cho nên mới đến đây gặp anh.
Levi không tùy tiện quyết định, chỉ bảo thử xem.
Tuy là một người cầu toàn, nhưng anh chắc chắn khả năng làm việc nhóm của bản thân khá tệ, không biết được có phải là nguồn nhân lực mà Farlan cần hay không.
Hai người sát cánh cùng nhau một thời gian dài, sau đó chạm mặt Isabel.
Lúc đó vì bảo vệ một con chim sẻ nhỏ nên cô nhóc không cẩn thận gây chuyện với đám côn đồ nức tiếng bên khu ba, chạy gấp không nhìn đường xông thẳng vào nhà Levi.
Người nọ vốn dĩ không có ý định thu nhận cô, Isabel phải dùng nhiều cách để được du nhập vào đội.
Cả ba sử dụng bộ Thiết bị cơ động Lập thể làm loạn khắp thành phố ngầm, chuyện này được trình báo lên Đồn Trú Quân bên trên, nhưng đám người đó thật sự quá chậm chạp, cả tháng truy đuổi vẫn không bắt được bọn Levi.
Rồi thời khắc ấy cũng tới, Trinh Sát Đoàn khoác áo choàng tự do trên vai, dùng khả năng thực chiến bấy lâu dễ dàng bắt giữ cả ba.
Levi vốn còn định rút dao ra chiến với Erwin nhưng anh lia mắt nhìn thấy Isabel và Farlan đã bị bắt, vì bảo vệ bọn họ, đành nhịn nhục buông tay chịu trói.
Anh lần nữa bị người khác đạp dưới chân, khuôn mặt điển trai bê bết nước bùn lầy dơ bẩn, tiếng hừ nhạt không khuất phục truyền từ trong cổ họng vang lên.
Katherine có chút bất bình, trong lòng ẩn ẩn hận Erwin một hồi.
Bắt thì bắt, còn đạp anh dưới chân làm gì chứ!
Không biết Levi ghét bẩn sao?
( Erwin:"..." Lúc này tôi còn thật sự không biết. )
Cảnh trên mặt hồ dần thay đổi, Levi cùng với Farlan và Isabel bị đưa tới trụ sở chính của quân Trinh Sát, bọn họ buộc phải đưa ra lựa chọn khó nhằn trước việc gia nhập đoàn hoặc là đem đi xử bắn.
Cả ba... đều không muốn chết.
Đồng thời, việc đụng độ với Trinh Sát Đoàn cũng là thứ Farlan đã dự kiến từ trước, anh ta biết bọn họ sẽ bị bắt, dĩ nhiên thì Levi và Isabel cũng biết chuyện này, bọn họ im lặng để tất cả diễn ra theo lẽ thường, rồi yên ắng chờ đợi cơ hội.
Bởi vì, tên doanh nhân Lobov nổi danh tại thành Sina bên kia đã dùng quyền lợi cư trú trên mặt đất để giao dịch với Levi, bằng cách anh phải tiêu hủy đống giấy tờ đen trong tay Erwin.
Thể loại mà chỉ cần lật một tấm ra, Lobov sẽ lập tức thân bại danh liệt.
Buổi tối ngày hôm đó, cái ngày mà dường như tia hi vọng đã trở lại với Levi, anh cùng với hai người đồng đội của mình ngồi trên gác mái ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao chỉ có ở mặt đất, thứ ánh sáng kì diệu của mặt trăng phủ lên bóng lưng của bọn họ, khóe miệng anh nhấc lên độ cong mờ nhạt, tất cả mọi thứ trong mắt Levi vào lúc này bỗng trở nên rực rỡ biết bao.
Khoảng khắc tươi đẹp thường trôi đi rất nhanh, mà đối mặt với bọn họ phía trước, chính là cánh cửa vận mệnh quyết định số phận cả đời.
Ngày hôm đó thời tiết trong vắt lạc quan, đoàn người rầm rầm rộ rộ rời khỏi tường thành, đội hình khác biệt lạ thường, người mới như bọn Levi vậy mà lại được Erwin đặt cách đưa qua cánh trái, nơi dễ đụng độ khổng lồ nhất.
Anh ta, vẫn ác liệt như ngày nào.
Đoạn còn chưa tách đội mà cánh trái đã chạm mặt hai con Titan tầm trung, Isabel và Farlan nhanh chóng phi người dứt gọn nó, chỉ mong Levi sẽ tin tưởng bọn họ hơn chút.
Ánh mắt anh khẽ lướt qua tia sáng ấm áp nhàn nhạt, khi tách đội rời đi, vẫn như thế hơi lưu luyến nhìn bóng lưng của họ một chút.
Tin tưởng... được không?
Levi chưa từng thử tin qua bất kì ai, anh chỉ dựa vào bản thân mình, chiến đấu vì mục đích của mình, bao nhiêu năm qua vẫn thế.
Hiện tại, anh muốn thử xem.
...
Trời đổ cơn mưa lớn xối xả hất lên người Levi, tiếng băng đạn được bắn ầm ầm vang liên tục làm tay chân anh không hiểu thấu lạnh ngắt.
Niềm tin của anh vừa mới vứt ra chưa được hai tiếng, đã gần như nát bấy.
Levi thần sắc bất an quay đầu, đội hình cũng sẽ không vì một tân binh mà phá vỡ, bọn họ không quan tâm đến sống chết của anh, tiếp tục đạp trên thảm cỏ rộng tiến về phía trước.
Levi cũng chẳng hơi sức đâu mà để ý đến việc đó, anh gần như liều mạng phi ngựa về phía trước, cơn gió rét thổi vù vù bên mang tai làm toàn thân anh run lên, con ngựa bên dưới vì không chịu nổi trơn trượt mà ngã khụy xuống.
Lăn một vòng trên vũng nước loãng, thứ chất lỏng sền sệt đậm đặc dính đầy quân phục trên người anh, sóng lưng Levi cứng đờ nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt, để rồi bên tay như đụng phải cái gì đó, khiến anh giật mình nhìn qua.
Thời gian vào một khắc đó, bỗng dưng trôi chậm lại.
Levi con ngươi co rụt, hơi thở anh vì mất khống chế mà run rẩy.
Thì ra thứ anh chạm vào, là Isabel...
Nước mưa rơi vương vãi trên khuôn mặt tái nhợt của anh, đồng tử đen đặc khẽ hướng lên nhìn về phía trước.
Phần cơ thể không toàn vẹn của Farlan nằm ngất ngưỡng trong miệng con quái vật, ánh mắt nó khẽ lia qua chỗ anh, giống như nhìn một con mồi mới béo bỡ, nó quăng miếng thịt vụn trong miệng ra, chầm chậm tiến về phía Levi.
Thân ảnh của Farlan cứ vậy rơi rớt xuống đất trước mặt anh, chính thức làm tia điên cuồng trong tròng mắt Levi trỗi dậy.
Anh không nói bất kì thứ dư thừa nào, lẳng lặng chống người đứng lên, dùng con ngươi đen đặc nhìn thẳng vào đồng tử đỏ ngầu của con khổng lồ.
Nó giống như bị dọa sợ, hơi lùi lại rồi tức giận gào lên.
Levi đưa tay rút kiếm, không hấp tấp tiến tới trước mặt con Titan, sau đó dùng tốc độ kinh khủng tra tấn nó.
Hai mắt, bàn tay, chân, bụng, lưng, mặt và cuối cùng là sau gáy.
Tất cả mọi thứ xảy ra chỉ trong tích tắc, loại tốc độ kia quá đáng sợ, dường như ngay lúc này mới là con người thật sự của anh.
Levi trầm mặc đứng trước thân xác dần bốc hơi của con Titan, vết máu bắn đầy người.
Một lần nữa, anh có cảm giác bản thân mình đã quay về với vũng lầy tăm tối đó.
Không một ai, có thể hiểu cho tình cảnh của anh.
Đoạn Erwin đưa quân tới thì trời đã rạng sáng, Levi rũ rượi giữ vững bản thân mình, kêu lên mấy tiếng đều là muốn gϊếŧ chết anh ta.
Bộ dạng điên cuồng đó của anh, Katherine chưa lần nào bắt gặp.
Trong lòng cô, Levi điềm tĩnh lạnh nhạt, rất lí trí và quyết đoán, lại còn độc miệng chẳng thua ai, thế nhưng từng ấy năm sát cánh cùng nhau, cô vẫn chưa hề được tận mắt thấy dáng vẻ này của anh.
Đúng như Levi từng nói qua, ở trước mặt Katherine, anh đã cố gắng kiềm nén bản thân nhất có thể.
Erwin bên kia mặt hồ thản nhiên nhận hết lời chửi rủa của anh, tay còn rảnh rỗi móc trong túi áo ra một phần văn kiện, quăng bừa trên mặt đất.
Mà thứ này, dập tắt hết hi vọng của Levi.
Anh đã đoán ra đó là gì, thứ đồ mà chỉ cần lấy được thì bọn họ sẽ trở thành dân cư trú hợp pháp trên mặt đất.
Vậy mà Erwin ở trước mặt anh dám nói, phần văn kiện này chỉ dùng để lừa gạt, đây là đồ giả, hàng thật thì đã đến tay tổng tư lệnh từ lâu.
Người nọ sững sờ, không bi ai, cũng không gào thét nữa.
Cả thế giới, vẫn như cũ vứt bỏ anh.
...
..
.
Nội moi cái tên của ông Lobov gì đó là mất nguyên một ngày của ta =~=
Chỉ thấy đọc truyện chảy nước mắt, chưa thấy viết truyện chảy nước mũi ~
Dù bệnh nhưng ta vẫn một lòng yêu binh trưởng lắm nha anh T^T
Bị bệnh tật quấn quanh mà vẫn siêng năng đăng chương cho mấy cô đây nè, like và comment cho tôi đi huhu ToT