Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
...
Khóe mắt Katherine loáng thoáng hơi nước mờ mịt sau đó từ trong hốc mắt rơi xuống, tim khẽ khàng thắt lại từng đợt, cô không phải đang thương hại anh, mà là đau lòng anh.
Levi chưa từng đặt niềm tin vào người khác, lần đầu muốn thử tin tưởng hai người, thế như ông trời dường như muốn đánh tỉnh anh, tát vào mặt người nọ một lực đủ để khiến anh chết tâm.
Một chiến binh mạnh nhất, không cần tin tưởng ai hết.
Hơi thở của Levi dần khôi phục, anh theo quân Trinh Sát về thành, đoàn người trước đó đông đảo đủ để xây thêm một thành phố cho họ, nay lại chỉ còn lác đác vài thân ảnh nứt nẻ xiêu vẹo.
Con người anh trở nên cứng cáp hơn qua cái chết của Farlan và Isabel, Levi không cùng bất kì ai thân thiết nữa, sự lạnh lùng gần như thấm nhuần vào xương tủy của anh khiến binh sĩ khác sợ hãi, không có việc tuyệt đối không làm phiền.
Ngay cả Erwin, cũng thế.
Dù gì đối với Levi, anh ta là người đã gϊếŧ chết hai đồng đội kia của anh
Levi không hận chết anh ta thì thôi, Erwin còn đi trêu chọc anh làm gì?
Quãng đường tiếp theo của Levi cũng không có mấy trắc trở, có lẽ ông trời đã có một lúc như thế xót thương anh, muốn anh nghỉ ngơi một lát.
Dần dà, binh sĩ trong Trinh Sát Quân kính nể và tôn sùng anh, Levi mất thời gian ba năm để trở thành đội trưởng, lại thêm hai năm ngồi lên ghế Hạ sĩ, đồng thời trở thành chiến binh mạnh nhất nhân loại.
Một người cứ ngỡ hơn vạn người, nhưng chỉ có người theo dõi anh mới biết, Levi... chẳng có ai hết.
Từ trước tới giờ, anh chỉ có một mình.
Levi chấp nhận chỉ huy tổ đội nhưng đối với nhiệm vụ thì vẫn tự mình ra tay, anh không có khả năng cùng binh sĩ khác gϊếŧ khổng lồ, không có khả năng kết hợp tổ đội.
Chỉ vì... anh là chiến binh mạnh nhất nhân loại, tự anh có thể trở thành đồng đội của chính mình.
Cuộc đời Levi có quá nhiều mất mát, thế nên anh không muốn dành tình cảm cho bất cứ ai.
Bởi những người ở bên cạnh anh, đều sẽ bị tổn thương.
Đội viên ở cùng Levi lâu nhất, chính là Petra, Oluo, Eld và Gunther.
Bọn họ sát cánh với anh hơn hai năm, mỗi lần trinh sát đều lập được chiến công hiển hách, thật khác so với những người cũ kia.
Đối với đồng đội, anh luôn giành cho họ sự tôn trọng nhất định, kiên cường dũng cảm không khuất phục, tình nguyện vì người thân, vì nhân loại mà dâng cả mạng sống.
Trước miệng khổng lồ gào thét sợ hãi thì đã sao?
Cận kề cái chết, ai mà không tiếc mạng mình chứ?
Levi ghét đám Cảnh Vệ Quân trong thành Sina, bọn hèn nhát mà lại đeo trên người gông cùm vinh quang, mang danh phò tá Hoàng gia cao quý biết bao.
Vậy mà bên kia Trinh Sát Đoàn ra khỏi tường thành vì tương lai nhân loại, bỏ mạng giữ rừng cũng vì nhân loại, thế mà mỗi lần trở về, thứ bọn họ nhận được lại là sự chỉ trích xấu hổ.
Anh giận sự bất công đến quá quắc, lại giận bản thân mình không làm gì được.
Có thứ ghét, cũng có thứ thích.
Levi thích uống trà, đặc biệt là trà đen, lần đầu tiên anh được nếm thử nó, là trong một cuộc giao dịch với đám buôn lậu phía Bắc thành Rose.
Một lô trà bảo vệ mười cái mạng.
Trà đen không rẻ, thậm chí có thể nói là mắc, bởi lá trà là một thứ xa xỉ đối với người trong thành phố ngầm, nhìn thấy thôi cũng là một loại diễm phúc, đừng nói chi đến việc nhấp thử.
Levi lần đầu tiên nổi hứng thích thú sự đắt đỏ, anh mua cho mình cái ly riêng, trên người luôn có hương trà thơm thoang thoảng nhẹ nhàng, khiến cho sự lãnh đạm dĩ vãng tản bớt phần nào.
Trà đen có vị mạnh mẽ hơn so với các loại khác của trà như trà xanh, nó cũng có nhiều caffein hơn, giúp anh tỉnh táo trong công việc cho dù Levi ít khi mất tập trung.
Petra nảy sinh tình cảm không đáng có với anh, từng cử chỉ hành động của cô ấy trước mặt anh đều nói ra rất rõ, tuy vậy nhưng Levi không có ý định gì với Petra, thật sự anh cũng đã từng nghĩ, có lẽ sau khi mọi chuyện kết thúc, nếu như Petra vẫn còn tình cảm với anh, bản thân sẽ thử chấp nhận cô xem
Anh chỉ cần một ngôi nhà, một người bầu bạn bên cạnh là quá đủ.
Nhưng rồi Levi cũng tự cười nhạo suy nghĩ hoang đường của mình, từ lúc nào mà yêu cầu của anh lại trở nên đơn giản đến như vậy?
Vả lại, câu chuyện khổng lồ ăn thịt người đã kéo dài cả trăm năm, làm sao mà dễ dàng kết thúc chỉ vì mong muốn của anh được?
Levi không nói suy nghĩ kia của mình với bất kì ai, bù vào đó, anh dành nhiều thời gian cho công việc hơn, thậm chí mỗi ngày chỉ ngủ qua loa hai ba tiếng trên bàn làm việc, giường trong phòng cô độc trú ngụ một góc không ai dùng tới nữa.
Eren - tia hi vọng duy nhất của nhân loại xuất hiện trước mặt anh.
Mới đầu khi nhìn thấy tia điên cuồng trong mắt thiếu niên nơi ngục tối, Levi thâm tâm thoáng ghét bỏ một hồi, anh không dễ dàng đặt niềm tin của mình lên người Eren, nhưng sau đó thì khác.
Erwin tin tưởng, cậu ta sẽ trở thành một nhân vật quan trọng trong cuộc chiến không có hồi kết này.
Đối với câu nói của Erwin, Levi cũng không tỏ vẻ gì, nhưng lòng lại thoáng chấn động, anh nhướn mày nhìn Eren, lặng lẽ đánh giá, sau đó cất lời muốn mang cậu về đội mình.
Mà Erwin cũng có ý định đó từ trước, bởi ngoại trừ Levi, không còn ai ngoài anh trấn an được lũ giám mục và tòa án bên kia.
Lũ hèn nhát đó, chỉ biết núp bóng Hoàng gia và xua đuổi tất cả mọi thứ gây nên nguy cơ đối với bọn chúng.
Vì giành lại Eren cho quân Trinh Sát, anh đã dùng một thân lão luyện cả đời người để đánh vào chỗ ít nguy hiểm trên cơ thể cậu nhưng ngược lại là phải chịu đựng cơn đau thấu xương.
Máu vương vãi đầy đất, đám khốn nạn kia mới quyết định giao Eren cho Trinh Sát Đoàn.
Hange ngày ngày qua đội Levi kiếm cậu ta, trên tay còn mang theo quyển số ghi chú trông có vẻ rất nghiêm túc.
Lần Trinh Sát tiếp theo rất nhanh đã tới, cổng thành mở ra, ngựa từng con một phi thẳng không quay đầu, đây là một trong những cuộc chiến quan trọng đối với Trinh Sát Đoàn, cuộc chiến tỏ rõ Eren có phải là người nhân loại cần hay không.
Là tia hi vọng, hay chỉ là cát bụi vang danh một thời?
Đoạn Titan Nữ Hình tấn công muốn đánh cắp cậu từ đội Levi, tiếng người la hét thất thanh vang khắp rừng, anh mặc kệ Eren liên tục chất vấn mình, nêu ra hai sự lựa chọn.
Tin tưởng vào anh và quân Trinh Sát, hay chính mình.
May mắn, cậu đã chọn vế đầu tiên, nhưng nếu người được lựa chọn là Levi, anh sẽ không do dự tin vào bản thân mình.
Anh không giống Eren, cậu ta trong hình dạng khổng lồ sẽ mất khống chế, còn anh sẽ không.
Hành động tiếp theo của Trinh Sát Quân phía trước đã nói rõ, quyết định của Eren là đúng đắn.
Titan Nữ Hình bị bắt giữ, cô ta không vùng vẫy kịch liệt, mà chắc bởi lực bất tòng tâm, chứ có thể thì cũng làm rồi.
Thời thế cực nhanh xoay chuyển, trong lúc Erwin và Levi bàn xem nên bắt nhân vật đằng sau gáy cô ta bằng cách nào, thì Titan Nữ Hình đột nhiên hét ầm lên, gọi bọn khổng lồ tới làm thịt chính mình.
Cô ta... đã thoát chết.
Levi tay nắm chặt chui kiếm, cau mày đuổi theo phương hướng Erwin chỉ định.
Titan Nữ Hình trà trộn vào quân tinh nhuệ, sau khi tìm thấy Eren liền biến khổng lồ đuổi ngay sát nút cậu ta, vì để tân binh có thời gian chạy thoát, đám Petra đã liều lĩnh tiến quân tấn công cô ta, để rồi phải bỏ mạng dưới tay con khốn đó.
Eren biến khổng lồ đánh với Titan Nữ Hình một trận, nhưng chỉ phẫn nộ không thôi thì chưa đủ để quật ngã một chiến binh đầy kinh nghiệm như cô ta, kết quả cuối cùng đương nhiên là Eren toàn thân nhầy nhụa bị nuốt mất.
Mikasa liều mạng đuổi theo lại bị Levi tiến tới ngăn lại, anh nhắc nhở cô chú ý khoảng cách, sau đó tự mình nhào tới cứu Eren từ trong miệng con khổng lồ kia.
Titan Nữ Hình bị anh gϊếŧ đến không có sức chống cự, ngay cả việc bảo vệ phần gáy cũng xém tí không giữ nổi, đoạn Eren được anh lôi ra từ trong miệng cô ta, Levi bước hụt chân, cơn đau đớn bủa vây làm anh nhíu mày, nhanh chóng mang cậu ta cho Mikasa.
Lúc nghiêng đầu nhìn lại, anh dường như thấy được nước chảy ra từ trong khóe mắt Titan Nữ.
Cô ta đã khóc.
Là vì mất đi Eren? Không hoàn thành nhiệm vụ chăng?
Dù thế nào đi nữa, giọt nước mắt đó đã chạm vào nỗi lòng của anh.
Đối với cái chết tàn nhẫn của những người đồng đội, anh nung nấu ý chí trả thù ngay từ những vết cắt đầu tiên, nhưng thật không ngờ.
Một con quái vật... cũng sẽ khóc thương tâm đến thế.
Levi trầm mặc quay đầu tiến về phía trước, chuyện này nhanh chóng bị anh gạt sang bên, việc quan trọng hơn còn chờ đợi, làm sao có thời gian để tâm đến cảm xúc nhất thời chứ?
Cả đoàn quân trầm mặc đi trên đường lớn, cha của Petra nhìn thấy Levi trong đám người, ngay lập tức cười gượng tiến tới, nói về việc muốn gả con gái cho anh.
Levi im lặng không đáp lại tiếng nào, sắc mặt lạnh căm căm nhìn thẳng phía trước, tay chân nắm đến trắng bệt, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Nếu như ông nghe được tình trạng của Petra hiện tại, không biết còn nghĩ đến việc gả cô ấy cho anh hay không.
Trở về trụ sở, Levi ngay lập tức được Hange đưa đến y viện, vết thương trên chân anh trở nặng, phải tịnh dưỡng một thời gian dài.
Katherine mơ hồ nhìn thấy xương anh vỡ ra, tím bầm một mảnh, vậy mà người nọ lại không kêu lên tiếng nào, không biết chuyện còn tưởng đây là trạng thái bình thường của Levi.
Mấy tháng sau đó anh vẫn cứ loanh quanh giữa hai nơi trụ sở và hoàng gia, công việc không ngừng chồng chất khiến thời gian nghỉ ngơi ít ỏi cũng chẳng còn.
Rồi ngày đó cũng đến, người của quân Đồn Trú báo cáo có khổng lồ lẫn trong tường thành, Reiner và Bertholdt lột mặt nạ, biến thành Titan bắt đi Eren.
Trinh Sát Đoàn dưới sự chỉ huy của Erwin, giành lại được hi vọng của nhân loại, thay vào đó là thương vong to lớn cùng cánh tay phải của Đoàn trưởng Erwin.
Trận chiến khốc liệt như vậy, lại không có sự xuất hiện của chiến binh mạnh nhất.
Levi ngồi bên cạnh giường bệnh, thần sắc ngơ ngác nghe binh sĩ trong doanh báo cáo.
Titan... có thể là do con người biến thành.
Nếu vậy thì từ trước tới giờ, thứ anh tiêu diệt lại chính là đồng loại của mình sao?
Levi tinh thần thoáng suy sụp, trong lòng âm thầm giễu cợt.
Levi ơi là Levi, nhân loại mày muốn bảo vệ, thì ra là con quái vật ghê tởm bỏ mạng dưới lưỡi kiếm mày.
Anh không phải không chấp nhận nổi, chỉ là có chút mất mát.
Nhưng rồi đến một ngày, anh mới biết cái gì là mất mát thật sự.
Eren Yeager, tia hi vọng của nhân loại, đến cuối cùng vẫn là quay đầu xâu xé nhân loại
Người chỉ huy đáng kính vì sự lựa chọn của anh mà ra đi, di chúc cuối cùng của Erwin chính là mong muốn gϊếŧ được Titan thú, tiêu diệt đảng Yeager và cảm ơn Levi.
Anh ta, đã rất thanh thản.
Còn anh thì không.
Trên vai Levi lại phải gánh vác thêm một mạng người, không những thế mà đây còn là người chỉ huy anh luôn kính trọng.
Cho nên dù bằng bất cứ giá nào, khi chưa hoàn thành nghĩa vụ của mình, anh không thể chết được.
Thế nhưng khi chiến đấu trong một trận với Zeke, ông ta kích nổ thương sét nhằm đồng quy vô tận với anh, Levi đã không tránh kịp và ăn hẳn toàn bộ vào người mình.
Khói bụi mù mịt, Hange lôi anh ra từ bên dòng sông mùa thu lạnh giá.
Ánh mắt người nọ mơ màng đã không còn nhận rõ thực hư, cơ thể anh bị tàn phá dữ dội, một bên mắt của anh không còn, đồng thời Levi cũng mất đi hai ngón ở tay phải, điều này khiến danh hiệu chiến binh mạnh nhất gần như bị phế bỏ.
Levi ngủ li bì mấy ngày trời, đó là lần đầu tiên mọi người thấy anh ngủ lâu đến thế.
Đợi đến khi anh nhìn thấy phần thân thể nhừ nát của chính mình, biểu cảm lạnh băng trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, dù có tật nguyền thì đã sao? Anh vẫn có thể chiến đấu quả cảm và hi sinh con tim.
Tiếc là, người tiếp theo chết đi không phải anh, mà là người đồng đội đã sánh vai bên Levi từ thuở còn trẻ, Hange Zoe.
Cô ấy hi sinh oanh liệt trên chiến trường, dùng sinh mạng của mình để lưu lại đường sống cho tân binh còn lại.
Và cả Levi nữa.
Một lần nối tiếp một lần, anh dẫm lên thân xác của những người đồng đội làm trụ vững, thế nhưng đống thi thể đó càng cao càng lung lay, có dấu hiệu sụp đổ.
Levi trầm mặc đối diện với bàn tay thiếu hụt của mình.
Đến cuối cùng, bên cạnh anh chẳng còn ai cả...
Bầu trời trong vắt lạ lẫm tựa như vuốt ve tâm hồn anh, bảo ban anh hãy làm tròn chức trách.
Trận chiến với Đảng Yeager đã gần đến, Levi không thể trốn tránh nữa.
Anh xách thân mình ra trận, chiến trường khói bụi mù mịt, yên lặng khốc liệt đánh vào tận tâm can.
Cuộc đời của chiến binh mạnh nhất nhân loại...
Chấm dứt.
...
Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, Katherine không hiểu thấu bản thân mình đã khụy xuống từ bao giờ.
Cả cuộc đời Levi, chưa từng một lần nếm trải cảm giác ai đó vì anh mà ở lại.
Tất cả rồi cũng vội vàng rời bỏ anh.
Từ niềm tin đến những người đồng đội đáng trân trọng, mọi thứ cứ thế diễn ra trước mặt, nhưng Levi chẳng thể níu lại cái gì.
Bản thân thành toàn cho cái chết của Erwin, nhưng anh lại một nữa giam cầm chính mình đến khổ sở.
Katherine ánh mắt thất thần chuyển lên người Tam U, thanh âm vụn vỡ:" Ta phải trở về..."
" Không có ta, anh ấy sẽ chết mất..."
Anh ít khi biểu đạt cảm xúc của mình, nhưng cô biết nếu Levi đã nói ra tình cảm anh cất giấu bấy lâu, thì cô không còn là một người đồng đội bình thường nữa.
Katherine... là cả thế giới đối với Levi.
Dù đã bị xóa kí ức, dù chẳng còn nhớ gì, nhưng Levi vẫn ở thành phố ngầm chờ đợi cô.
Anh năm mười lăm tuổi ấy, đã đợi cô cho đến mất hết hi vọng.
Levi gặp lại cô một lần lại bỏ lỡ một lần, mà mỗi lần so với nhau càng khốc liệt hơn biết chừng nào.
Tam U bên cạnh đợi cô khóc đủ mới nhấc mi mắt nói:" Nín coi, ta cũng đâu nói không cho cô về đâu."
" Chuyện nhờ vả Lục Đạo, chính là tạo cho cô thân thể mới giống với hiện tại, hắn đáp ứng rồi nhất định sẽ không nuốt lời."
Vừa nhắc người liền đến, Lục Đạo từ đằng xa vận y phục đen tuyền bắt mắt tiến tới, ngữ khí đều đều ổn trọng:" Mọi chuyện đã hoàn tất, chúng ta đi thôi."
Katherine bất ngờ trừng mắt:" Nhanh đến vậy à?"
Nam nhân nhướn mày, hỏi lại:" Nhanh sao? "
Tam U quay đầu nói với cô:" Biết hai chúng ta ở đây bao lâu rồi không?"
Katherine bốc lên dự cảm không lành:" ...Bao lâu?"
Thiếu niên cười đến sáng lạng:" Hai năm đó."
"..."
Nước mắt đọng lại trên khóe mi, không biết nên rơi xuống hay trôi ngược trở vào, cô đứng chết trân nhìn hai người họ, ngữ khí run rẩy:" Hai năm...?"
Tam U chả biết bản thân đả kích cô chỗ nào, đối với nó thì hai năm cũng trôi qua như một cái chớp mắt thôi, làm gì ghê gớm vậy.
Katherine chết lặng một hồi, rốt cuộc gấp gáp nói:" Sao ta lại chẳng ý thức được gì thế chứ?!"
Thiếu niên nhún vai:" Chìm vào trong mộng, lực bất tòng tâm."
Câu này nói ra thành công làm cô hung lên, trực tiếp cú vào đầu hắn một phát, sau liền hoảng loạn quay qua chỗ Lục Đạo:" Vậy nhanh một chút, tôi không muốn anh ấy phải đợi."
Levi sắp chờ cô nửa đời người rồi, Katherine không thể để anh một mình thêm một giây phút nào nữa.
" Đừng gấp, cô gấp cũng không làm gì được." Lục Đạo thấp giọng giáo huấn.
Nam nhân quay qua thiếu niên bên cạnh, khẽ nói:" Huynh dẫn đường."
Tam U bĩu môi, đút tay vào túi quần hiên ngang đi trước, than thở:" Đệ ở trong đó riết rồi chẳng nhớ gì cả."
Lục Đạo lập tức oán về:" Còn đỡ hơn có người giữa chương nhớ đường bằng cách nhai cơm chó."
Tam U:"..."
Được rồi, hắn là anh lớn, không thể nào cãi nhau với đệ đệ được.
Thế là ba người một đường duy trì im lặng cho đến khi Katherine thần sắc đạm bạc hỏi:" Ta đã hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện trước đó nhìn thấy vẫn sẽ xảy ra sao?"
Erwin chết đi, cả Hange cũng thế.
Tam U bất đắc dĩ lắc đầu:" Không có, mọi chuyện kết thúc rồi, ân oán chính trị hay ân oán cá nhân không còn, khổng lồ cũng biến mất, thế giới tiến vào thời kì hòa bình."
" Sẽ không có ai phải chết nữa."
Katherine cúi đầu khẽ ừ một tiếng.
Kết thúc là tốt.
Đứng trước Cổng Luân Thư - cổng xuyên ngàn vị diện của Viêm gia, cô trầm mặc thu hết mấy lời căn dặn của Lục Đạo vào tai, sau đó đưa bước chân đầu tiên vào cánh cổng.
Levi, chờ em.
Em lập tức trở về với anh ngay đây.
---
Vậy là từ giờ hai chữ Cầu Kiến tên truyện hoàn mĩ, mấy cô cũng thấy đó, không chỉ mình binh trưởng mới muốn gặp lại Katherine, mà cô ấy cũng muốn gặp lại anh.
Like and comment để chào đón sự quay trở lại của anh vào chương sau nào :
Mắt của tôi, mũi của tôi, môi cũng của tôi nốt! Ngay cả cặp chân mày cũng thía :
Huhu đẹp trai quá, xứng đáng chòng eimm TvT
Đừng hỏi tôi còn liêm sỉ hay không, liêm sỉ đã rớt ngoài bìa rừng từ lâu rồi ạ (・∀・)