Dịch: Chu Muội.
Khoảnh khắc Draco ngã từ chiếc Nimbus xuống, hắn đã biết mình thua rồi.
Nếu quay ngược lại ba giây trước đó, có lẽ hắn đã bắt được trái Snitch rồi.
Nhưng hiện tại, mọi tiếng hò reo cổ vũ đều dành cho Potter, người được xưng danh chúa cứu thế, Harry Potter_cậu bé còn sống.
Trước mặt, sau lưng, bên trái hay phải, đều hô vang ‘Potter…Potter…Potter…’
À, phía khán đài Slytherin thì im lặng, và buồn bực.
Draco đầu óc trống rỗng.
Hắn không muốn đến phòng y tế, điều đó chỉ khẳng định thêm cho sự thất bại của bản thân. Về Slytherin? Hắn có lẽ không thể đối diện với họ, mọi thứ đều nắm chắc trong tay, thế mà…
Draco trùm mũ kín đầu, lặng lẽ đi ngược dòng người vào bên trong tòa thành. Hắn không muốn gặp ai hết, bây giờ, hắn cần yên tĩnh để suy nghĩ về thất bại của mình.
Từ nhỏ hắn chính là niềm kiêu ngạo của gia tộc Malfoy. Mẹ của hắn, phu nhân Narcissa đều tự tay làm bánh ngọt, kẹo xốp thơm ngon cho hắn, tự mình chuẩn bị từng món đồ chơi ma pháp mà hắn thích chơi.
Lúc Draco tám tuổi, Narcissa luôn thích ôm hắn, cùng hắn uống trà chiều mỗi ngày. Bà luôn luôn kêu hắn bằng cái tên ‘tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử của ta..’. Nhiều khi hắn ngỡ mình là hoàng tử thật, vì người mẹ vĩ đại đã xây dựng cho hắn sẵn một vương quốc Malfoy.
Draco đi lên lầu bốn, Lucius từng nói trong này có một căn phòng bí mật. Nơi này là khu vực cấm học viên qua lại, trong năm học thứ nhất hắn cũng không mấy để ý.
Đến lúc nhìn thấy dòng chữ màu vàng kia mới nhớ lại, bây giờ hắn muốn vào thử xem. Draco trong lòng rất khó chịu, mặc dù vậy hắn vẫn cố nén trong lòng. Một Malfoy không bao giờ thể hiện cảm xúc của mình trước mặt người ngoài, lời dạy của cha hắn đã ngấm vào tận trong xương cốt.
Trước khi vào Hogwarts, Draco luôn xem mình là tâm điểm của sự chú ý, kỳ thực chính là vậy. Là thiếu gia của gia đình đơn truyền thuần huyết Malfoy giàu mạnh, không thiếu người muốn xu nịnh hắn. Pansy, Daphne luôn muốn lấy lòng hắn, nịnh nọt hắn,… Thái độ và hành động của những người xung quanh làm hắn luôn sống trong ảo tưởng như vậy.
Nhưng… Là lúc Longbottom Slytherin kia xuất hiện, người đầu tiên dám không để hắn vào trong mắt? Hay tên Potter may mắn là người sống sót duy nhất khi gặp phải Voldemort cướp đi mọi sự chú ý mà vốn dĩ là của hắn? A! Còn có máu bùn Granger kia nữa…
Draco lấy tay áo lau má. Ồ, hắn không nghĩ rằng cũng có ngày mình sẽ rơi nước mắt!
Thắng lợi này đáng lẽ phải là của Slytherin!
Draco đấm mạnh vào tường.
Hắn thừa biết có người nói hắn dựa vào cha mình để vào đội Quidditch. Hắn muốn chiến thắng này hơn bất cứ ai. Draco muốn chứng minh hắn có thực lực, hắn hơn tên đầu sẹo kia rất nhiều. Hắn muốn tất cả mọi người phải công nhận tài năng của hắn!
Ha ha… Vậy đó! Cuối cùng hắn lại ngã từ trên chổi xuống! Ngay trước mặt cha hắn…
Draco ảo não vò tóc, vùi đầu vào lòng. Mái tóc vàng kim được chải chuốt khéo léo nay dường như kém đi ánh kim hàng ngày.
Nếu mẹ ở đây, nhất định sẽ ôm hắn vào lòng vỗ về hỏi: “Ai đã chọc tiểu hoàng tử của ta tức giận vậy?”
Mẹ luôn khoan dung và dịu dàng nhất!
Còn cha hắn? Draco tưởng tượng, ngài Lucius sẽ ném cho hắn một ánh mắt xem thường, một biểu cảm lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng ông sẽ không trách móc quá nặng lời. Rồi cuối cùng cha vẫn sẽ tha thứ cho hắn, biết đâu sau đó còn huấn luyện hắn nhiều hơn, dạy hắn cách để không bao giờ thua cuộc thảm hại như vậy nữa.
Draco nghĩ mãi vẫn không ra, Longbottom Slytherin tài giỏi như vậy, đứng thứ nhất năm nhất, lại bị bà Longbottom xa lánh lạnh nhạt. Mẹ nói hắn chính là bảo bối trân quý mà Merlin ban cho gia tộc Malfoy, mọi người con nối dõi đề là bảo bối trân quý nhất của mọi gia tộc.
Trong đầu hắn bây giờ có rất nhiều suy nghĩ, mà cái gì cũng không nghĩ ra.
Draco vung đũa tung ra một phép ‘Scourgify’ chỉnh chu trang phục đầu tóc. Đã đến giờ trà chiều, hắn phải đến phòng nghỉ Slytherin cứu vớt hình ảnh. Điều chỉnh lại phong độ, trạng thái.
Đây mới đúng là Draco Malfoy chứ!
Hốc mắt có chút hồng. Không sao, đi chậm một chút, đến nơi sẽ bình thường lại thôi.
Thế nhưng Draco không ngờ, hắn đi đường đụng ngã Longbottom!
Draco lại nghĩ rằng Phoenix sẽ cười nhạo mình, dù sao thì miệng lưỡi Longbottom này rất sắc bén. Cô không sợ hắn, dù hắn có uy hiếp như thế nào thì cô vẫn dửng dưng như vậy.
Không hiểu sao Draco lại có chút vui mừng khi nghĩ như vậy.
Mấy Hufflepuff yếu đuối vô dụng luôn kiêng nể mình, ngay cả bọn Pansy cũng phải nhìn sắc mặt hắn mà nói chuyện.
Nhưng Longbottom này thì chưa bao giờ!
Draco không nhịn được phân tích chút xem, cô ta thì có cái gì, gia tộc Longbottom cũng không phải thuộc dạng lớn mạnh!
Draco nhìn Phoenix ‘bò’ dậy, kiên nhẫn đợi cô phủ sạch bụi trên quần áo. Hắn muốn, dù chỉ một lần, có thể giữ lại chút mặt mũi trước mặt Phoenix.
Vì vậy Draco mở miệng nói trước.
“Làm sao? Cậu cũng đến để chê cười tôi sao? Longbottom?”
Thực ra trong lòng hắn chỉ ước cho Phoenix đi nhanh đi. Nếu cô nàng lại nói ra những lời lẽ sắc nhọn đâm vào lòng hắn, hắn sợ sẽ không kiềm chế được mà tổn thương cô. Lúc này hắn không được bình thường, không thể dung túng, bình thản mà đấu võ mồm với cô được.
Nhưng không!
Cô lại nói với hắn.
“Không! Cậu đã làm rất tốt!”
Phoenix nghiêm túc, không một chút nào là qua loa có lệ. Draco biết, cô đang nói thật, đây là lời thật lòng của cô.
Draco đứng ngốc ở đó, đầu óc hắn bãi công lần thứ hai trong ngày.
Phoenix tiếp tục nói.
“Malfoy, kỹ năng phi hành của cậu rất tốt! Theo mình, cậu mạnh hơn Potter rất nhiều!”
Trong khoảnh khắc, hắn không kiềm được nói theo bản năng.
“Gọi Draco.”
Nghe thấy giọng nói của chính mình, Draco cũng không hiểu hắn vừa nói gì nữa. Lí trí trong phút chốc trở lại, hắn quả nhiên là ngã hỏng đầu rồi. Longbottom đang khen hắn?
Draco lập tức sửa lại.
“Longbottom, cho phép cậu gọi tôi là Draco!”
Draco làm ra như Merlin đang ban ân, đương nhiên hắn biết rõ, Longbottom căn bản là không thèm để ý.
Nhưng mà, có gì đó thôi thúc hắn làm vậy, chẳng hiểu sao hắn lại muốn thân thiết hơn với cô.
Lời khen kia... Longbottom cũng thật biết cách ăn nói...