Editor: Chu Muội
Phoenix cảm thấy dáng vẻ yếu ớt của Draco có lẽ là ảo ảnh đi. Hắn bây giờ lại trở về là một tên hỗn đản đáng đánh đòn rồi.
“Cậu muốn đi đâu?”
Phoenix chưa theo kịp tốc độ biến hóa của Draco, thành thực giơ lên bức thư tín trong tay: “Đi tháp cú mèo.”
Draco đổi hướng đi, đứng trước Phoenix, ngoảnh mặt lại: “Tôi đi cùng cậu!”
Phoenix bất động.
Draco đi được hai bước, không thấy Phoenix di chuyển, không kiên nhẫn gọi lại.
“Đầu cậu bị người khổng lồ đập hỏng rồi sao, Phoenix?”
Phoenix vẫn không di chuyển, cô dò hỏi.
“Draco, chúng ta lần đầu gặp nhau ở đâu nhỉ?”
“…”
Cô nàng này sẽ không ngu xuẩn đến nỗi cho rằng có người dám giả mạo Draco sao?
Hắn cảm thấy tâm tình mình tốt lên hẳn. Thật muốn búng vào trán Longbottom này một cái.
“Tiệm đũa phép Ollivander!”
Draco lại nhớ ra: “Bảy galleon!”
Là hàng thật! _ Phản ứng đầu tiên của Phoenix.
Đúng là tên hỗn đản này rồi! _ Đây là phản ứng thứ hai.
Phoenix bình tĩnh lại: “Cậu cũng đi tháp cú mèo à?”
Phoenix nhớ tới con diều hâu màu trắng quý hiếm của Draco! Lông màu bạch kim sáng bóng sạch sẽ, nét mặt nghiêm nghị uy phong lại … chuyên dùng để đưa kẹo. Phu nhân Malfoy cũng rất là sáng tạo…
“Đi thôi!”
Draco không còn kiên nhẫn bước tiếp.
Pansy không đấu lại cô nàng. Hắn muốn tìm hiểu thật rõ Phoenix, chẳng lẽ không có ai có thể đè bẹp cô ta sao?
“Cậu ăn trưa rồi sao?” Phoenix vừa đi vừa hỏi. Đi lên đỉnh tháp rồi lại đi xuống tốn rất nhiều năng lượng.
Draco không trả lời. Hắn nghe Phoenix nhắc đến mới thấy hình như có chút đói bụng. Nhưng là một quý ông sao có thể bàn luận loại chuyện này trước mặt phái nữ, thực không lịch sự!
Hai người đi lên tầng tám, đến tháp cú mèo. Phoenix đi đến chỗ con cú nhà Longbottom, buộc vào chân nó một bức điện tín rồi phi nó đi. Cô vừa quay lại liền phát hiện Draco đang đứng dựa vào tường, sắc mặt trắng bệch thở hổn hển không ra hơi.
Phoenix nhớ trong sách của Muggle có viết: sau khi vận động quá sức nên uống nước đường. Nhưng với khả năng của cô thì vẫn chưa thể biến đồ vật thành nước đường ngay được.
“Cậu còn đi được không?” Phoenix cảm thấy hối hận khi đã đưa vị tiểu thiếu gia này lên đây.
Tiểu ấu trĩ đáp lại cô bằng biểu cảm khinh miệt, Phoenix bất đắc dĩ: “Nếu lát nữa cậu không đi được thì có thể vịn vai mình mà đi.”
Draco tiếp tục duy trì biểu cảm đáng ghét đó, làm như trên người Phoenix toàn ốc sên nhầy nhụa không bằng.
Phoenix quay đầu, lặng lẽ thu lại lời vừa nói. Coi như cô chưa nói gì đi!
Cuối cùng, đồng chí Malfoy kiên cường tự mình đi xuống, đến nơi đã rất chật vật. hai người dừng lại ở tầng hầm chứa mẫu vẽ tĩnh vật phía sau phòng bếp.
Phoenix xoa xoa một quả lê, cánh cửa đá bên cạnh liền bật mở.
Bên trong náo nhiệt các loại gia tinh, Draco dừng lại ở cửa, không có ý định đi vào. Gia tộc Malfoy giáo dục: các gia tinh đều là hạ đẳng.
Phoenix kêu chúng lấy một chút đồ ăn, đám gia tinh rất vui sướng, giống như được Merlin ban ân, vô cùng niềm nở, mang đến rất nhiều đồ ăn ngon.
Đám gia tinh biến ra một cái bàn, hai chiếc ghế dựa, thành thục bày vẽ trang trí.
Draco tuy rất đói nhưng vẫn ăn uống từ tốn và tao nhã. Còn Phoenix đầu óc đã sớm nghĩ về gia tinh Dobby cô bắt gặp ở bìa rừng Cấm.
Phoenix vẫy vẫn một con gia tinh, hỏi: “Có biết gia tinh nào tên Dobby không?”
“Lạch cạch”
Con dao trong tay Draco rơi xuống bàn, âm thanh phát ra không to nhưng đủ để Phoenix chú ý.
Phoenix nhìn lại, Draco mặt mày nghiêm túc, nhìn không ra biểu cảm: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
Phoenix nghe Dominica kể lại chuyện trái Quaffle đuổi theo Potter rồi hắn ta bỗng dưng bắt được trái Snitch. Cô nghi ngờ chuyện có liên quan đến gia tinh tên Dobby. Nếu mọi chuyện sáng tỏ thì kết quả trận đấu Quidditch kia sẽ không được tính, vớt vát lại chút thể diện cho nhà Slytherin.
Draco lại là nạn nhân trực tiếp của vụ việc này, hắn có quyền được biết.
“Lúc các cậu thi đấu, mình ở dưới đất xem. Phát hiện ở bìa rừng Cấm có một gia tinh đang dùng phép thuật. Một lúc sau nó biến mất, nhưng nó có nói tên là Dobby, nói Potter đang gặp nguy hiểm, nó muốn … muốn giúp đỡ Potter.”
Sắc mặt của Malfoy hiện giờ có thể so sánh với giáo sư Snape khi Neville làm nổ một lúc ba cái vạc rồi!
Phoenix nghĩ Draco hẳn không thể bình tĩnh được nhưng hắn lại nói.
“Ăn đã!”
Draco cầm lấy chiếc dao ở trên bàn, tiếp tục tao nhã ăn như cũ, cậu nhóc đang cố gắng vờ như không có gì.
Cha Lucius nói cho Draco biết, Dobby không phải là gia tinh chính của gia tộc Malfoy. Nhưng nó đã đi theo gia tộc Malfoy vài thế hệ, cũng biết được nhiều bí mật của nhà Malfoy. Kể từ lúc cha hắn lên đứng đầu gia tộc thì cũng không coi trọng nó nữa. Nhà Malfoy không thể giải phóng tự do cho nó, không biết có thể giết chết nó được không nhỉ? Hắn dự định báo chuyện này cho cha biết, cha tự khắc sẽ có cách xử lí.
Draco ưu nhã lau khóe miệng, còn rất lịch sự đợi Phoenix ăn xong thì mới dẫn cô đi về.
Hai người vừa vào phòng sinh hoạt, Pansy đang chơi cờ với Millicent vội vã đứng lên hỏi: “Draco, cậu đã đi đâu vậy?” Xong còn tranh thủ lườm Phoemix một cái.
Draco gật đầu cho có lệ, cũng chẳng buồn nhìn bọn họ một cái, đi thẳng về phòng.
Phoenix cũng biết xong việc rồi, đi về phòng mình. Đang chuẩn bị rẽ, bất ngờ nghe thấy tiếng của Malfoy.
“Phoenix, ngày mai gặp lại!”
Vẫn là bộ mặt cao ngạo, bộ dáng kiêu căng hách dịch nhưng Phoenix cảm thấy hắn bớt đi một phần địch ý, thêm phần thân thiện với cô.
Ảo giác???
Dù sao thế này cũng tốt, cô thấy yên tâm hơn so với Malfoy khổ sở mắt hồng hồng kia.
Lời tác giả:
Draco bắt đầu là chính mình, nhưng dù sao vẫn còn là tiểu quỷ mà ~~
Nhưng do chịu ảnh hưởng của Phoenix nên tính tình cũng bớt hung hăng một chút ~
Kỳ thực nghĩ kỹ thì nhà Slytherin không thể không kiêu ngạo, không thể không đoàn kết. Dưới ảnh hưởng của giáo sư Dumbledore, toàn bộ học viện đều bài xích nhà Slytherin. Cho nên nhà này chỉ có thể dùng năng lực và gia thế để chèn ép lại các nhà khác mà thôi.