editor: Chu Muội
Văn phòng hiệu trưởng ở lầu tám, Snape im lặng, bước đi không tiếng động dẫn bọn họ đi.
Nói mật mã cho bức tường, con quái thú trên tường hắt xì một cái, xoay tròn đưa bọn họ tiến vào trong.
Draco và Phoenix lần đầu tới văn phòng hiệu trường, nơi này trong tưởng tượng cũng không quá mức cổ kính và nặng nề. Trên giá phủ đầy sách và các dụng cụ lấp lánh ánh bạc. Trên tường cũng phủ kín tranh, người trong tranh có lúc ngáy ngủ, có bức lại ti hí mắt lén nhìn.
“Cậu nhóc Malfoy!” Một bức tranh lầu bầu: “Tóc nhà ngươi cũng thật đặc biệt! Lucius có khỏe không?”
“Cha ta rất tốt, cảm ơn đã hỏi thăm!” Draco cúi người hoàn mĩ.
Lúc này Dumbledore từ lò sưởi đi ra, ông ấy còn mặc áo choàng.
“Severus, có chuyện khẩn cấp tìm ta sao?”
“Chính xác là tiểu thư Longbottom.” Snape khéo đưa đẩy để Dumbledore chú ý tới Phoenix.
“A! Chính là một đứa nhỏ thông minh! Thành tích của cô bé khiến ta rất bất ngờ. Hogwarts đã rất lâu rồi không có học sinh nào đạt được thành tích như vậy. Nhiều năm trước cũng có một người…”
Dumbledore bắt đầu lải nhải, giống như giáo sư Binns mỗi lần gặp Phoenix cũng nói về cái người Tom Riddle tài cán này.
“Là Tom Riddle đúng không, hiệu trường?”
Phoenix nhanh nhảu chen vào lời Dubmledore, cô nhanh mắt bắt được một tia kinh ngạc xoẹt qua ánh mắt hiệu trường Dumbledore.
“Em muốn nói rằng những chuyện kỳ lạ phát sinh vừa qua có liên quan đến Tom Riddle.”
Cô cởi bọc áo choàng, ma lực hắc ám trong nhật ký liền nhanh chóng chui ra ngoài. Tuy đã bị tiêu diệt rất nhiều nhưng cũng đủ làm vẻ mặt Dumbledore và Snape trở nên nghiêm trọng.
Dumbledore ra hiệu Phoenix nói tiếp.
“Em nghĩ, quyển nhật ký này đã mở ra mật thất rồi điều khiển quái vật tấn công học sinh. Chủ nhân quyển nhật ký này là Tom Riddle và quái vật trong mật thất là một con quái xà.”
Phoenix nói chậm lại, đưa ra suy đoán của mình.
“Con nhện trong tòa thành di chuyển, gà trống bị giết chết, điều này chứng minh thiên địch của bọn chúng xuất hiện. Mà cậu Creevey đã nhìn thấy con quái vật qua máy ảnh, Justin nhìn xuyên thấu qua con ma Nick và Hermione nhìn qua gương. Những người nhìn thấy con quái vật đều bị hóa đá, chứng minh nó rất cảnh giác và có tấn công đối phương rất nhanh.”
Lòng bàn tay Draco ẩm ướt, hắn không biết, cũng chưa chắc đã có thể tìm hiểu và suy đoán ra những điều này.
“Em có biết một loại sinh vật, một loại quái vật từ thời viễn cổ có thể thỏa mãn đồng thời hai điều kiện này. Mấy ngày trước em còn cùng với Dominica dùng nó để trêu chọc các bạn…”
Phoenix nói hơi nhiều suýt lạc đề, cô hắng giọng lấy lại tinh thần.
“Là quái xà.”
Snape nhíu mày thành một đường thẳng, hắn đã hiểu rồi, lại cảm thấy kinh ngạc, Longbottom từ bấy nhiêu thông tin có thể đoán ra hết thảy?
“Nói tiếp đi, con của ta.” Dumbledore mỉm cười, cổ vũ Phoenix nói tiếp.
“Thực ra kết luận này Hermione đã nghĩ ra trước em, chiếc gương cầm trên tay đã chứng minh điều đó. Có thể cô ấy nhìn thấy em ở thư viện, định nói với em chuyện này nhưng lại bị hóa đá, bởi vì… Bởi vì người cuối cùng thả quái xà ra chính là em.”
Phoenix xấu hổ, cô cảm thấy học pháp thuật hai năm qua đều không đủ, một quyển nhật ký thôi đã điều khiển được cô rồi.
Draco ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O, Snaoe cũng ngạc nhiên không kém.
Phoenix không dám nhìn mọi người.
“Em đã bị nó dụ dỗ. Kí ức trong cuốn nhật kí cũng tương tự như người thật, hắn có tài ăn nói rất thuyết phục.”
Dumbledore vỗ vai Phoenix, ánh nhìn từ ái.
“Rất nhiều người giống em đều phạm phải sai lầm này. Lần này em đã rất cố gắng rồi. Như vậy là rất tốt. Sau đó thì sao?”
“Sau đó em tỉnh lại, thì, à, dùng một loại dung dịch có tính ăn mòn của Muggle ném vào quyển nhật ký.”
Cô chỉ vào quyển nhật ký rách lỗ chỗ.
“Em không nhớ mật thất ở đâu, làm thế nào đi vào. Nhưng có lẽ tiểu thư nhà Weasley và cậu Potter có thể cung cấp một số thông tin hữu ích.”
“Weasley?!” Draco lên tiếng.
“Potter?!” Snape nhíu mày.
“Vậy ta cho Fawkes đi mời Minerva, tiểu thư Weasley và Harry đến.”
Dumbledore dùng hành động trực tiếp chứng minh mình tin tưởng Phoenix.
Phoenix có chút nghĩ ngợi, cô tin lão phù thủy vĩ đại trước mặt mình đã biết mọi chuyện ngay từ đầu, nhưng là vì sao không làm gì?
Có lẽ điều duy nhất mà Dumbledore không biết chính là người khống chế mọi chuyện lại là một quyển nhật ký.
Giáo sư McGonagall, Ginny Weasley và Potter đến rất nhanh, bọn họ đều mặc đồ ngủ, chứng tỏ đến rất gấp.
Ginny vẫn còn mơ màng dụi mắt đứng sau lưng Harry. Cô nhìn đến giáo sư Snape tỏ vẻ sợ hãi, nhìn thấy quyển nhật ký thì chuyển sang kinh hãi.
Phoenix quan sát Ginny, rất tự tin, mọi chuyện đến đây là kết thúc. “Tiểu thư Weasley, mật thất ở đâu vậy?”
Giáo sư McGonagall chưa biết gì, rất ngạc nhiên.
“Cậu là người đầu tiên bị điều khiển mà!”
Phoenix chỉ quyển nhật kí, hùng hồn khẳng định. Ginny hai chân mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất.
Ginny rất nhanh thừa nhận và kể hết mọi chuyện. Cô lúc đó cũng nghi ngờ bản thân, còn sợ hãi bị người khác phát hiện. Cô nói với Dumbledore, cô nhớ mình đã đi lên phòng vệ sinh nữ ở lầu hai, chỗ có con ma Myrtle, nói một ngôn ngữ khác để mở ra mật thất.
“Là tiếng rắn.” Dumbledore phản ứng rất nhanh, ông rất nhanh hiểu vì sao Phoenix lại nhắc đến Harry.
Mặt Snape vẫn trắng bệch. Nhiều năm như vậy, đã xuất hiện thêm một người nói được tiếng rắn, một là Chúa tể hắc ám, thêm một người nữa chính là Harry Potter.
Dumbledore hướng Snape gật đầu khẳng định. Snape hít sâu một hơi, quả nhiên, nơi nào đó chúa cứu thế, nơi đó có chuyện.
Các giáo sư đưa Potter đi đến nhà vệ sinh nữ lầu hai, Ginny bị giáo sư McGonagall đưa về, Phoenix cũng được yêu cầu đi nghỉ ngơi.
“Rất cảm ơn con đã nói cho ta biết, con gái.”
Dumbledore vuốt tóc Phoenix.
“Giờ nghỉ trưa ngày mai có thể dành chút thời gian đến văn phòng hiệu trưởng được không? Ta nghĩ sẽ thảo luận với các viện trưởng về một phần thưởng xứng đáng.”
Phoenix gật đầu, theo dõi đoàn người đến khi khuất bóng, mới cùng Draco đi về.
Về đêm ở Hogwarts có chút lạnh lẽo âm u. Phoenix rùng mình run rẩy, chạy vài bước đi sóng vai Draco, trong lòng nhẹ nhõm, cô không phải lo bị tấn công nữa rồi.
Dọc đường đi, Draco đều giữ im lặng, bước chân càng nhanh. Khi đi vào hầm Slytherin, Phoenix lo lắng hỏi.
“Cậu giận sao?”
Draco rối rắm. Hắn rất nể phục Phoenix qua chuyện vừa rồi, lại có chút ghen tỵ, còn có bất mãn vì Phoenix đã hành động một mình mà không nói cho hắn biết. Một đống cảm xúc hỗn tạp khiến Draco không biết nói gì.
“Cậu rất giỏi!”
Dù vậy Draco không thể không thừa nhận.
“Nhưng mình hy vọng khi cậu hành động, đừng quên người kỵ sĩ này của cậu.”
Draco nói xong liền im bặt, mặt hắn trong bóng tối không nhìn được rõ, đã hồng tới mang tai rồi!
Kỵ sĩ?
Phoenix sửng sốt một chút. Cô chưa từng nghĩ sẽ có người tự nguyện bảo vệ cho mình.
Cô có lẽ hy vọng người đó là Neville, nhưng anh trai bản tính hiền lành, cô chỉ có thể cố gắng trở nên mạnh mẽ, bảo vệ lại hắn.
Cô không ngờ, người đầu tiên nói ra lại là Draco…