editor: Chu Muội
Giữa mùa Mandela, chuyện học sinh bị hóa đá đã được xử lí xong xuôi, cũng lắng xuống khá nhiều.
Cách kỳ thi cuối năm một tuần thì hiệu trưởng Dumbledore tuyên bố nhà trường năm nay sẽ không tổ chức kỳ thi. Không phải thi cuối năm, học sinh được giải tỏa áp lực, ai nấy đều thở phào, lấy lại tinh thần vui chơi mở tiệc.
Đối với việc này, có duy nhất hai người không vui. Một là cô nàng biết tuốt Granger, còn lại chính là Phoenix. Hermione không vui, cô nàng vuột mất một cơ hội so tài với Phoenix. Còn Phoenix lại chậc chậc, không thể lấy danh hiệu đệ nhất mang về cho bà, hè này sẽ gian nan lắm đây.
Cô mong chuyện mình giúp đỡ hiệu trưởng phá vụ án hóa đá có thể làm bà vui. Phoenix âm thầm cầu nguyện, cuối cùng giáo sư McGonagall và giáo sư Snape lại chỉ quy đổi ra ba mươi điểm cho Slytherin.
Nhưng cũng chỉ cần có thế, nhà Slytherin đã lấy lại thế cân bằng sau trận Quidditch thảm bại. Sau đó giáo sư Snape lại điên cuồng bắt lỗi Gryffindor, trừ đi rất nhiều điểm.
Draco có chút tiếc vì kỳ thi bị xóa bỏ, nhưng hắn đã thỏa mãn khi ngày sinh nhật tới. Draco thu được rất nhiều quà tặng, và tất nhiên, món quà làm hắn hài lòng nhất chính là tinh tượng đồ do Phoenix tặng. Nếu hắn biết chủ ý đó là của Neville thì chắc chắn sẽ không cao hứng như vậy đâu.
Hai năm đã qua, Phoenix ngồi trên tàu ngắm đồi núi xanh rì ở Scotland, trong đầu không kìm được mà nhớ Hogwarts, nhớ Slytherin và những người bạn.
Kỳ nghỉ hè của cô rất thoải mái, đặc biệt còn được Dominica và Donna mời đi đến thế giới Muggle, Luân Đôn. Khám phá ra ma thuật của phù thủy các cô chỉ là ảo tưởng ở đây, lại được thưởng thức thế nào là sự hấp dẫn của khu vui chơi giải trí.
Tàu lượn siêu tốc, trượt băng, leo núi,…Phoenix lần nữa thắc mắc: Tại sao Draco và Potter lại mê chơi Quidditch như vậy?
Donna trả lời phi thường khoa học: Bởi vì phù thủy không có nhiều trò chơi giải trí nên những thiếu niên thừa tinh lực này phát tiết hết vào trong trò Quidditch.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, lão phu nhân Longbottom mang theo bọn họ đi hẻm Xéo mua đồ dùng học tập. Neville qua một mùa hè cao lên không ít. Phoenix có chút không theo kịp Neville nhưng cơ thể cô, chỗ nào cần to thì to, chỗ nào nên nhỏ thì nhỏ. Điều ấy nhắc nhở bà Longbottom, cháu gái bà cần thay áo ngực mới.
Tại lúc sắp nhập học, một sự việc là rung động cả giới pháp thuật, Kẻ bán đứng gia đình Potter, thần tử trung thành nhất của Chúa tể hắc ám, Sirius Black, đã vượt ngục Azkaban.
“Hắn dám vượt ngục!”
Phoenix đánh đổ tách hồng trà, làm ướt một mảng ‘Nhật báo tiên tri’.
“Hơn nữa còn vượt ngục Azkaban!”
Bác Algie trực tiếp bộc lộ sự tức giận lên mặt bàn: “Cái tên phản bội ấy! Một sự sỉ nhục của Gryffindor!”
Algie không ngừng lặp lại câu nói này, Neville bị dọa sợ, lắp bắp:
“Như vậy…vậy, hắn đã…”
“Không có khả năng!”
Bà Longbottom đánh gãy lời Neville, cũng chặn luôn suy nghĩ của cậu.
“Azkaban là nhà ngục kiên cố nhất trên cái thế giới này! Việc này không phải chuyện của các con! Mau đi lên lầu!”
Phoenix và Neville chỉ có thể đứng lên và rời đi, bầu không khí đè nén, khẩn trương và hoang mang lo sợ.
Hai đứa trẻ vừa rời đi, phòng khách liền trở nên trống trải. Bà Longbottom vỗ vai Algie, dì Ainy một bên không lên tiếng, lặng lẽ thở dài. Bọn họ đều cho rằng mọi việc đã kết thúc, sự việc Sirius Black vượt ngục, một lần nữa nhắc nhở tất cả phù thủy, cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn. Nhà Longbottom với nỗi mất mát không thể nào bù đắp được, nay lại càng đau đớn.
“Ta sẽ viết thư hỏi lại Allbus, các ngươi biết đấy, tiên đoán…mà hắn lại là người điên…”
Bà Longbottom trong phút chốc bỗng già thêm rất nhiều, nói xong liền đi về phòng.
Trên lầu, hai anh em song sinh nhà Longbottom cũng lo lắng không kém.
Phoenix lấy ra một tờ giấy, cầm bút lông viết viết một hồi, Neville bên cạnh chăm chú theo dõi.
“Được rồi!” Phoenix nhanh chóng giơ ra cho neville nhìn toàn bộ. “Anh xem đi!”
Phoenix vẽ một cái sơ đồ, thể hiện mối quan hệ của Sirius Black với những người có liên quan.
Vợ chồng Lestrange, Bellatrix Lestrange, gia tộc Malfoy.
“Draco Malfoy? Anh tưởng cậu ta là bạn em?!”
“Cậu ta đúng là bạn của em, đối với em cũng rất tốt, là một người có thể tin tưởng. Nhưng mà gia tộc của hắn có liên quan đến Black, điều này là không thể phủ nhận được.”
Phoenix nghiêm túc nói.
“Neville. Anh là anh trai em. Em sẽ không để anh chịu bất kì tổn thương nào.”
Neville rất cảm động, gấp tờ giấy cẩn thận cất đi.
“Phoenie. Anh sẽ cố gắng hơn!”
Cố gắng để em không lo lắng, cố gắng mạnh mẽ che trở cho em, không thể biến thành người cản trở em được.