Tiếng mở cửa rất lớn khiến tôi bừng tỉnh. Tôi ngồi dậy từ trên giường, nghe tiếng bước chân hỗn loạn của Blaise vang lên ngoài cửa rồi dần dần đi xa.
Tôi thử gọi: “Mia?”
Một tiếng “ba” vang lên, gia tinh nhỏ tuổi nhanh chóng xuất hiện, cung kính cúi chào tôi.
“Bên ngoài có chuyện gì vậy? Có khách à?” Tôi nhìn đồng hồ, nghi hoặc hỏi nó. Trang viên Sadie dường như chẳng có qua lại với bất cứ phù thủy nào khác, ngoại trừ giáo sư Snape, tôi nghĩ mình chưa từng nhìn thấy vị khách nào đến thăm. Và vào thời điểm sớm tinh mơ này dường như cũng không thích hợp để ghé thăm nhà người khác.
“Là người khách đã làm chủ nhân tức giận xông vào!” Mia nắm chặt hai tay mình, vừa tức giận vừa khổ sở nói, “Mia không thể ngăn cản hắn!”
Tôi im lặng một chút, bỗng nghĩ ra người đến là ai, nhất thời phẫn nộ vô cùng.
“Đuổi chú ấy ra!” Tôi phẫn nộ. Chú ấy còn mặt mũi đến nhà tôi nữa sao? Lại còn xông vào?
Mia hoảng sợ hút khí. Nó di di mũi chân trên sàn, hai tay thống khổ nắm chặt cái khăn bàn trà của nó.
“Mia…Mia không thể làm như vậy!”
Không đề cập tới sự khó xử của Mia, tôi cũng biết rõ nó không thể làm được, ngoại trừ cái tính mơ màng của nó, tôi chưa từng thấy gia tinh nào dám bất kính với phù thủy cả cho dù người đó không phải chủ nhân của nó. Dù rằng căm hận “người sói, máu bùn, phản bội huyết thống cùng bại gia chi tử” làm dơ bẩn nhà của nữ chủ nhân của nó, Kreache cũng chỉ biết làu bàu để giải tỏa uất ức của nó mà thôi.
“Đi làm việc đi!” Trước khi Mia bắt đầu tự trừng phạt mình, tôi đuổi nó đi.
Tiểu gia tinh nước mắt lưng tròng biến mất. Tôi hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Nhưng tôi phát hiện bản thân không thể làm được.
Tôi rời giường trong cơn giận ngút trời, lựa chọn đại một bộ quần áo trong tủ, mở cửa phòng đi ra.
Giáo sư Snape cũng đã đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn tôi, gật đầu chào với biên độ rất nhỏ, không nhanh không chậm đi về phía cầu thang, tôi phẫn nộ theo sau.
“ Đã là chuyện quá khứ! Đúng là tôi đã vì chuyện đó mà chịu nhiều khổ sở, nhưng tôi chưa từng hối hận vì tôi đã có được Sylvia.” Khi chúng tôi từ từ lại gần, thanh âm của Blaise dần rõ hơn. Giáo sư Snape ngừng lại ở chỗ lan can, hơi nghiêng người nhìn qua, “Nhưng lời cầu hôn của anh…”
Cầu hôn?
Sirius đến cầu hôn?
Tôi giật mình, trong lòng nổi lên một cảm xúc vớ vẩn nào đó.
Tôi từ sau lưng giáo sư ló đầu ra, nhìn xuống phía dưới.
Blaise ngước nhìn giáo sư, cô nở một nụ cười ngốc nghếch với giáo sư. Đối diện cô, Sirius vẫn duy trì tư thế quỳ một gối.
Chú ấy mặc một bộ lễ phục nghiêm chỉnh mà ngay cả trong những lễ hội lớn nhất của Hogwarts chú ấy cũng không mặc. Mái tóc dài luôn rối bời được buộc gọn gàng phía sau, trong tay là một bó hoa hồng kiều diễm ướt át.
Chú ấy vốn là một người đàn ông quyến rũ. Mà bộ lễ phục bình thường không mặc cùng với bộ dáng quy củ của quý tộc khiến chú ấy còn quyến rũ hơn nữa. Đây cũng là nguyên nhân tại sao cho đến tận bây giờ báo chí rất thích đăng những tin tức vặt vãnh của chú ấy, chú ấy quả thực có thể làm điên đảo ánh nhìn của người khác.
Nhưng vẻ mặt bây giờ của chú ấy nhìn có chút ngốc. Chú ấy nhìn thẳng vào giáo sư Snape, há hốc miệng. Giống như bây giờ đầu óc của chú ấy đã chạy biến đi đâu rồi.
Tôi không có cách hình dung cảm xúc phức tạp muốn lấy thứ gì đó để ném chú ấy, đồng thời muốn cười to vì cái cảm xúc kinh sợ và mất mát vớ vẩn khi nãy.
“Tự tiện xông vào nhà dân đúng là chuyện chú thường làm nhỉ, Sirius?” Tôi khẽ nhếch môi, không chút nào che dấu ác ý trong lòng, “Nếu đã nói xong rồi thì tốt nhất chú hãy mau chóng rời khỏi nhà cháu ngay!”
“Sylvia!” Blaise cảnh cáo. Cô quay đầu, tiếp tục nói chuyện với Sirius.
“Câu trả lời của tôi là không!” Cô mỉm cười nhợt nhạt, “Như anh đã thấy, tôi đã có vị hôn phu!”
Ở lan can lầu hai, giáo sư Snape hừ một tiếng.
“Đây là người quan trọng với tôi.” Blaise nói, “Cám ơn anh đã nguyện ý chiếu cố mẹ con tôi nhưng hiện tại, chúng tôi rất hạnh phúc!”
“Cô nói…vị hôn phu của cô…” Sirius cứng họng, “…là hắn? Mũi Dãi?”
“Xin chú ý cách dùng từ của anh, ngài Black!” Blaise đanh mặt lại, “Tôi cũng có nghe nói về bất hòa của anh và Severus. Nhưng tôi cho rằng, ít nhất ở trước mặt tôi, anh cũng có thể thu liễm cảm xúc của mình và ngừng vũ nhục vị hôn phu của tôi chứ?”
Sirius gật gật đầu.
“Thật xin lỗi. À, tôi…” chú ấy bắt đầu nói năng lộn xộn, “Tôi chỉ là…rất kinh ngạc…Cho đến bây giờ tôi mới biết…”
Chú dừng lại một chút.
“Tôi nghĩ tôi phải đi rồi…” Ánh mắt chú ấy có phần né tránh Blaise và giáo sư, dừng lại trên người tôi một chút, hỗn loạn nói, “Thật xin lỗi vì đã quấy rầy hai...à mọi người...”
Sirius đứng thẳng dậy, có chút lảo đảo. Chú ấy xấu hổ nhếch môi cười cười, “Thật xin lỗi.”
Chú ấy có chút cứng ngắc xoay người đi đến trước cửa lớn, dường như là chạy trối chết.
Giáo sư Snape nhìn Sirius rời đi, khẽ hỏi Blaise.
“Vị hôn phu?” Giáo sư hỏi.
Blaise ngẩng đầu mỉm cười.
“Không phải sao?” Cô đặt tay lên tay vịn cầu thang, từng bước từng bước đi lên, oán giận nói, “Cả năm nay em chưa từng rời giường sơm như vậy! Dolly! Đóng cửa lớn và cổng trang viên lại! Anh nữa, Severus, sáng nay chúng ta uống cà phê hay Hồng trà? Còn có món lạp xưởng và bánh pudding... Sylvia rất thích món đó!”
Giáo sư Snape kéo kéo khóe miệng.”Cà phê.”
“Con không muốn ăn.” Tôi miễn cưỡng cười cười, “Con muốn ngủ tiếp!”
“Này…” Blaise có phần ngoài ý muốn. Cô bước đến, hôn nhẹ lên trán tôi, “Được rồi con yêu! Nhưng chỉ ngủ thêm một chút thôi đấy!”
Giáo sư từ trước đến nay vui buồn không lộ rõ nhưng tôi đoán tâm tình chắc tốt lắm. Bởi vì sau khi tôi quay về giường tiếp tục ngủ thì giáo sư có quay lại và giúp chúng tôi gia cố lại thủ mộ ma pháp của trang viên.
“Không cần thiết!” Blaise lắc đầu nói.
Tôi hiểu ý cô. Nếu thân phận gián điệp của giáo sư bị phát hiện, mối quan hệ của giáo sư và Blaise cũng bị phát hiện. Như vậy cho dù thủ hộ ma pháp của trang viên Sadie có vững chắc đến đâu cũng không thể ngăn cản được đám Tử thần Thực tử.
“Nhưng ít ra cũng có chút tác dụng đúng không?” tôi nói, “Ít nhất có thể bảo đảm sẽ chẳng có thứ loạn thất bát tao gì đó xông vào.”
“Sylvia.” Blaise nhìn tôi, thở dài, nhẹ giọng nói, “Mẹ nghĩ mẹ hiểu được tâm trạng của con! Nhưng con yêu à, con phải biết rằng…”
“Mẹ không nói gì cả!” tôi ngắt lời cô, “Con tự biết nghĩ!”
Blaise lắc lắc đầu, im lặng.
Tâm tình tốt đẹp của giáo sư Snape vẫn duy trì được đến khi khai giảng lại. Cả ngay khi vị kia đột nhiên triệu kiến, làm tiệc sinh nhật mà chúng tôi đã chuẩn bị cho giáo sư bị hủy bỏ.
Giáo sư cũng không thể ở lâu dài bên cạnh chúng tôi. Phần lớn thời gian giáo sư ở trong thư phòng tối tăm đầy sách của giáo sư, dùng bộ dạng của một người đàn ông trưởng thành cô độc để ứng phó với đám “đồng sự” Tử thần Thực tử nhiều khi sẽ đột ngột ghé thăm. Giáo sư rất cẩn thận, tuyệt đối không để bản thân liên lụy đến trang viên Sadie.
Cùng là người muốn bảo hộ Blaise, tôi không thể không thán phục sự cẩn thận của giáo sư.
Thời gian ở trang viên Sadie không nhiều lắm, giáo sư cũng phụ đạo được cho tôi mấy buổi cuối cùng của chương trình học Bế quan bí thuật. Cuối cùng giáo sư nói cho tôi biết chương trình học của tôi có thể tạm hoãn một thời gian, tôi nhịn không được thở phào một hơi. Giáo sư là bậc thầy Bế quan bí thuật, yêu cầu lại vô cùng nghiêm khắc. Nếu giáo sư cho rằng tôi có thể kết thúc chương trình học như vậy tôi cũng có thể tự tin vào trình độ của chính mình.
Tôi cảm thấy tảng đá đè nặng trong tâm tôi cũng biến mất. Cho đến lúc này, việc khiến tôi lo sợ nhất chính là bất cẩn tiết lộ những bí mật cất giấu trong lòng.
Rất nhanh chóng, học kỳ mới bắt đầu. Blaise kiên trì đưa tôi đến sân ga chín ba phần tư.
“Chuẩn bị hết mọi thứ rồi chứ?” Blaise luống cuống kiểm tra rương hòm của tôi, “Sổ ghi chép của con?”
“Có đem theo!” Tôi nói.
“Này…” Cô ảo não vỗ vỗ cái trán, “Chúng ta quên mất Gadda!”
“Bình thường con cũng không cần đến nó! Ở trường dường như con chẳng dùng đến nó ấy chứ!” tôi vừa nói vừa tìm kiếm bóng dáng Draco trong đám hỗn loạn ở sân ga, “Cho dù con có muốn gửi thư thì cũng có cú mèo của trường mà…”
“Được rồi, con nói đúng.” Blaise nói.
Tôi nhìn thấy Draco, cậu ấy đang nói chuyện với ai đó ở đường biên, đang đi về phía này. Khi thấy tôi, cậu ấy dừng lại.
Tôi vui vẻ nhìn cậu. Nhưng chưa kịp chào hỏi với cậu ấy, tự dưng trong lòng dâng lên cảm giác khác thường.
Tôi nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh cậu ấy, cao hơn Draco nửa cái đầu, ánh mắt lạnh nhạt màu lam cùng mái tóc màu bạch kim hoa lệ không khác Draco cho lắm.
Là Lucius Malfoy, cha của Draco, là một “tiền” Tử thần Thực tử.
Vị này là trợ thủ đắc lực của Voldemort, hai tay dính đầy máu của Muggle. Ông ấy nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt lãnh khốc mà khắc nghiệt đầy tính xâm lược khiến người ta hít thở không thông, giống như đối phương chỉ là cái giá treo áo.
Cũng đôi mắt màu lam như nhau nhưng Draco khiến tôi cảm thấy thoải mái, nhưng mà người này lại khiến tôi mao cốt tủng nhiên.
Trên mặt Lucius chậm rãi hiện ra một nụ cười.
Sắc mặt Draco trắng bệch, nhưng vì thông thường cậu ấy luôn tái nhợt vì vậy tôi không xác định được có phải là vì nhìn thấy tôi hay không. Cậu ấy có chút hoảng sợ kéo Lucius lại, kêu một tiếng: “Cha!”
Nhưng cha cậu ấy không chút do dự thoát khỏi cậu ấy, đi về phía tôi và Blaise.