Trời sắp sáng, Lupin đứng lên tắt cái đèn nhỏ bên cạnh bàn. Hắn nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.
Trên lầu có tiếng bà Weasley đang gọi bọn nhỏ rời giường, giọng nói trung khí mười phần.
Loáng thoáng có tiếng cửa lớn mở ra vọng lên lầu hai.
Lupin vội vàng đứng lên, đi xuống cầu thang.
Hắn không chút ngoài ý muốn nhìn thấy bạn hắn như mất hồn từ dưới đi lên.
"Sirius?"
Sirius Black bừng tỉnh không nghe thấy thẳng tắp đi qua bên cạnh hắn, vừa đi vừa kéo thúc phát đoạn mang, kéo hắn lễ phục áo khoác, vẫn đi đến trên lầu đi. Lập tức, lầu vang lên nặng nề tiếng đóng cửa.
Lupin do dự một chút, xoay người đuổi kịp đến lầu ba.
"Sirius?" Hắn gõ cửa.
Bên trong rất lâu không có đáp lại.
Lupin lại thở dài một hơi. Hắn không hề do dự, mở khóa đi vào.
Bên trong là một mảnh tối đen, tấm rèm dày che kín mọi cánh cửa. Nhưng với một người sói có năng lực nhìn xuyên màn đêm thì đây cũng chẳng phải vấn đề gì, hắn có thể nhìn thấy bạn mình đang nằm trên giường. Hắn đi vòng qua chướng ngại vật, đi đến mở rèm ra.
"Này!" Sirius Black lên tiếng. Hắn gập cánh tay che lại đôi mắt bị ánh sáng làm chói.
"Sirius." Lupin nói.
"Tôi biết, tôi có nghe thấy!" Black trở mình, tức giận nói, "Tôi biết cậu muốn nói gì, có thể đừng hỏi không?"
"Nếu trông cậu không chán nản như lúc này!" Lupin nói.
"Chán nản?" Black nhảy dựng lên từ trên giường. Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn bạn mình, lớn tiếng nói, "Cho tới bây giờ tôi không có cảm thấy chán nản!"
Lupin bình tĩnh nhìn hắn. Thật lâu sau, Black chuyển mắt nhìn sang hướng khác.
"Tôi không chán nản. Chỉ là…" hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói, "Chỉ là cảm thấy mình giống như một kẻ đáng bị chê cười."
Hắn xoay người ngồi xuống bên giường, dùng sức xoa xoa mặt mình.
"Nếu cậu nhất định phải biết, được rồi vậy tôi cho cậu biết!" Hắn có vẻ cam chịu nói, "Cậu không thể tưởng tượng được tôi đã gặp ai đâu. Tôi đi cầu hôn cô ấy, mà tôi thì lại gặp Mũi Dãi trong trang viên Sadie vào lúc đó! Thật là gặp quỷ!"
"À…" Lupin có chút ngoài ý muốn. Hắn nghĩ nghĩ nói, "Cậu nên biết tiểu thư Sadie không có nghĩa vụ phải chờ cậu đến thực hiện trách nhiệm của mình!"
"Đương nhiên, đúng vậy!" Black nói, "Nhưng đây không phải là trọng điểm!"
Nếu có ai hiểu rõ khúc mắc nhiều năm giữa Black và Snape, không thể nghi ngờ người này nhất định là Lupin. Hắn hiểu rõ Black hơn bất kỳ ai, hắn có thể tưởng tượng được lúc đó Black kinh ngạc và rối rắm đến mức nào.
Trong nháy mắt, Lupin không biết nên nói cái gì. Hắn thở dài vỗ vỗ vai Black.
"Tại sao cố tình lại là Mũi Dãi? Vì sao cố tình lại bị hắn nhìn thấy? Không! Đây cũng không phải trọng điểm…" Black giống như bị đau dạ dày, thanh âm có chút lớn, "Vì sao bộ dạng ngu ngốc của tôi cũng bị Sylvia trông thấy? Vì sao Sylvia…"
Hắn dựa trán vào đầu gối, tay nắm lại đặt lên ngực, dường như làm vậy có thể chấm dứt đau đớn đang bao phủ hắn.
Hắn thấy rất rõ ràng, trong tình cảnh xấu hổ của hắn, trên mặt Sylvia không hề che dấu khoái ý. Trước mặt người đàn ông mà hắn xem thường và chán ghét nhất, con bé lại dùng lời nói đầy ác ý muốn hắn rời khỏi nhà hắn. Mà người đàn ông kia lại sắp trở thành dượng của con bé.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy khiếp sợ, hoàn toàn ý thức được con bé hận hắn đến dường nào. Con bé hận hắn đến mức dường như ước gì hắn lập tức biến mất trên thế giới này.
Đó là con gái của hắn. Là cốt nhục duy nhất của hắn. Là người hắn mong muốn cưng chiều và che chở trong tương lai.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Cả người tôi chợt cảm thấy căng thẳng, nắm chặt tay Blaise.
Blaise ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn tôi, "Sylvia?"
Lập tức, cô cũng thấy Lucius Malfoy và Draco đang đi về phía chúng tôi.
Lucius dừng lại trước mặt tôi, nhìn chằm chằm không chớp mắt đánh giá diện mạo của tôi, mang theo nụ cười đặc trưng của nhà Malfoy.
"Thật hân hạnh được gặp tại đây, tiểu thư Hopper!" Ông ấy dùng giọng điệu tao nhã đặc trưng của giai cấp quý tộc để nói, "Draco thường nhắc đến cháu với chúng tôi. Có lẽ cháu vẫn còn nhớ lần gặp mặt cách đây hai năm của chúng ta chứ?"
Nhìn gần, dung mạo của ông ấy và Draco rất giống nhau. Draco mang theo chút ngây ngô của tuổi trẻ mà ông ấy thì đã trải qua sự lắng đọng của thời gian. Giàu có thành thục pha chút sức quyến rũ tà ác. Bất cứ ai vừa nhìn thấy vị tộc trưởng nhà Malfoy này cũng đều có thể nhận ra đây là một phù thủy hắc ám xuất thân quý tộc cổ xưa. Cả người ông ấy tràn ngập khí thế lãnh khốc không cho phép ai được cự tuyệt ông ấy, trang phục áo choàng phù thủy dài màu đen thẳng thớm cùng đầu gậy rắn màu bạc lại càng khắc sâu thêm khí chất của ông ấy. Cho dù ông ấy có mỉm cười cũng không thể làm dao động ảm giác ông ấy mang lại cho người đối diện.
"Xin chào, ngài Malfoy!" Tôi miễn cưỡng mỉm cười, hi vọng nụ cười của mình đừng quá cứng ngắc.
Hiển nhiên, sự sợ hãi của tôi đã lấy lòng được vị thủ lĩnh Tử thần Thực tử này, ông ấy nhíu mày, thân thiết nói: "Không cần quá khẩn trương như thế, tiểu thư Hopper! Ta chỉ là muốn gặp mặt để cảm ơn cháu vì cháu đã từng cứu Draco."
Tôi đương nhiên sẽ không tin tưởng lí do thoái thác đó. Sự việc đã qua tận hai năm, nếu ông ấy thực sự có suy nghĩ đó thì so với ngẫu nhiên gặp tại sân ga, còn rất nhiều thời điểm khác tốt hơn.
"Cháu rất vui mừng vì đã làm như vậy!" tôi vẫn duy trì mỉm cười, chậm rãi nói, "Đó cũng là lúc cháu và Draco chân chính nhận thức đối phương!"
"Cha…" Draco tái nhợt nói. Dường như cậu rất bất an khi Lucius gặp tôi.
Tôi cảm thấy có thể hiểu được cậu, bởi vì tôi đúng là phi thường bất an.
Hiển nhiên Lucius cũng không vừa lòng Draco nói chen vào, ông ấy cũng không để ý đến con mình.
"Vị này là?" Ông ấy chuyển hướng sang Blaise, dối trá mỉm cười, "Có lẽ cháu sẽ nguyện ý giới thiệu cho ta chứ, tiểu thư Hopper?"
"Đây là mẹ cháu." Tôi giới thiệu ngắn gọn.
"Tiểu thư Sadie!" Lucius nhíu mày, khẽ gật đầu với Blaise, "Xin chào, cô đúng là một quý cô đầy mê hoặc!"
"Cám ơn." Blaise trả lời. Cô gật đầu chào đáp lễ, đơn giản nhưng không mất lễ nghi.
Tàu Hogwarts vang lên tiếng còi hơi.
"Này!" Blaise kêu lên, "Tàu sắp chạy rồi mà con còn chưa lên tàu nữa này…"
Cô thay tôi kéo hành lý đi, vô cùng chân thành nói, "Nếu không nhanh chút chắc chắn con sẽ bị lỡ tàu! Ngài Malfoy…" cô quay đầu cười xin lỗi Lucius, giống như trước mắt cô hiện tại chỉ là cha của bạn học của con gái mình."Thật xin lỗi vì không thể tiếp tục chuyện trò với ngài được!"
Lucius liếc mắt nhìn cô đầy ẩn ý.
"Đương nhiên." Ông ấy hơi cúi người, "Quý cô cứ tự nhiên!"
Blaise một tay lôi kéo hành lý, một tay lôi kéo tôi, theo dòng người cuồn cuộn trong sân ga đến cạnh tàu, giúp tôi mang hành lý lên xe.
"Nhớ viết thư cho mẹ." Cô hôn nhẹ lên trán tôi, "Mẹ yêu con, con yêu của mẹ!"
"Con cũng vậy." Tôi nói.
Cô mỉm cười một chút, sau đó hòa mình trong nhóm người lớn đến tiễn con mình rời khỏi sân ga.
Tôi nhìn lại chỗ vừa đứng lúc nãy, Lucius vẫn đang chậm rãi nói gì đó với Draco.
Mà Blaise, tôi nhìn theo bóng lưng của cô. Tôi không thể xác định giáo sư Snape đã nói với cô thân phận Tử thần Thực tử của Lucius chưa. Với hiểu biết của tôi về giáo sư, khả năng lớn là không có, giáo sư cũng không bao giờ nói đến chuyện không cần thiết huống hồ là vị tộc trưởng Malfoy kia hoặc là bạn bè gì đó. Nhưng có phải Blaise giống như những gì cô biểu hiện là không biết thân phận của Lucius hay không?
Tôi dùng đũa phép để khiêng hành lý đến toa huynh trưởng.
Huynh trưởng của bốn Nhà, ngoại trừ Draco đều ở đây. Nữ huynh trưởng Ravenclaw và Hufflepuff đang bàn tán gì đó bên cửa sổ, còn Ron thì đang huyên thuyên gì đó với Hermione.
"Này Sylvia!" Hermione vừa thấy tôi liền đi qua, nhiệt tình ôm tôi, "Kỳ nghỉ đông của cậu thế nào?"
Tôi ngừng một chút.
"Không tệ!" Tôi mỉm cười nói, "Còn cậu?"
"Cũng không tệ!" Hermione nói. Cô hơi ngượng ngùng xoắn tóc, "À…tớ có một chuyến du lịch ngắn…đến quê hương của Viktor!"
Ron hừ một tiếng, có vẻ khinh thường, Hermione trừng mắt liếc cậu ta.
"Viktor Krum?" Tôi nói, "Này, cậu làm tớ ngạc nhiên đó! Kể tớ nghe nào, chỗ đó trông thế nào?"
"Phi thường đẹp! Phong cảnh nơi đó quả thực có thể làm cho người ta say mê. Hơn nữa cha mẹ anh ấy rất nhiệt tình." Hermione hai tay ôm ngực, ngước nhìn trần xe, thở một hơi, "Tớ vốn rất lo lắng…cậu biết đó, anh ấy là một quý tộc thuần huyết, còn tớ chỉ là một phù thủy Muggle…"
Khi vừa mới gặp một vị quý tộc thuần huyết như Lucius, nghe đến từ này cũng khiến tôi có cảm giác không khỏe như có bóng ma tâm lý vậy. Tôi không nhịn được mà quay đầu tìm kiếm bóng dáng Draco theo bản năng.
Còi tàu kéo vang, tàu bắt đầu chuyển bánh, Draco có vẻ buồn bã từ hành lang đi vào.
Hermione thần bí cười cười, nhỏ giọng nói bên tai tôi, "Được rồi, sau một kỳ nghỉ không gặp nhau, tớ nghĩ cậu muốn tâm sự với người khác hơn tớ nhỉ?"
"Cậu lại làm tớ ngạc nhiên đấy!" Tôi nói thầm, "Phải biết rằng khéo hiểu lòng người không phải tác phong của cậu!"
Hermione oán trách trừng mắt nhìn tôi, lấy sách vỗ lưng Ron một cái, "Nên đi tuần tra!" Ron xoa chỗ bị đánh, than thở theo sau cô nàng ra ngoài.
Các huynh trưởng của Ravenclaw và Hufflepuff cũng rời khỏi, Draco không hề cố kỵ đặt mông ngồi luôn lên áo choàng.
"Chúng ta cũng nên đi tuần tra." Tôi nhắc nhở.
"Này…vì sao câu đầu tiên cậu nói với tớ sau kì nghỉ lại là câu này?" Draco dựa vào lưng ghế mềm mại, buồn bã lên tiếng, "Slytherin lúc nào cũng quy củ, tuần tra tối nay có khi cũng chẳng cần nữa là…"
"Tớ không nghĩ như thế đâu!" Draco luôn có thể làm cho tâm tình của tôi tốt hơn. Tôi vứt Lucius lại sau đầu, vỗ vỗ cậu, "Đứng lên nhanh nào!"