Chương : Người có biết YÊU là gì?
Xin phép nói vài câu nhé.
Thật ra đến tận hôm qua mình mới hoàn toàn bắt tay vào viết truyện tiếp, chứ chương mình đã viết trước lúc mình đăng thông báo kia lên rồi! Mình cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và cổ vũ mình.
Chuyện kia liên quan đến đến việc gia đình nên mình không tiện nói ra.
...
Ngoại truyện nho nhỏ
Cảnh báo: dảk, có chửi tục...v.v...
Thấy phần cảnh báo rồi chưa? Chương này không hợp với những độc giả có trái tim mong manh nheee.
Ừm... Không hợp thì next ngay lập tức nha mấy bồ. Nhưng next rồi thì liệu mấy bồ có hiểu nội dung sau này...?
Nhắc lại lại lần nữa. Hyperion Selwyn là ông baba(ruột).
...
Tôi sẽ không thấy khó chịu nếu không có anh ấy, bởi vì tôi chưa bao giờ quen với việc có anh ấy.
Marie kéo hành lý tự nhủ, bước chân ngày càng nhanh, rời khỏi khuôn viên thơ mộng này.
Mang trong mình dòng máu của phù thủy thuần huyết vĩ đại nhất bấy giờ, lại có huyết thống tiên nữ, anh trai được mệnh danh là Truy thủ hiếm có thế kỷ... Tôi lại mang dung mạo tuyệt trần. Tôi có quyền kiêu ngạo về gia tộc của mình.
Marie Pierre Cavelier. Chính là tôi.
Là hòn ngọc trong tay của cha và anh trai. Là học trò cưng của Olympe Maxime, hiệu trưởng trường Beauxbaston.
Là bông hồng nước Pháp.
...
Tôi nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra. Ánh sáng dội vào mắt. Tiếng la hét ầm ĩ bên trên khán đài vang khắp nơi, bầu không khí nóng bỏng đầy kích thích.
Cúp Quidditch thế giới.
"Vậy ra linh vật của đội XX chính là tiên nữ !! Merlin thật sự quá đẹp, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi, lần đầu được thấy họ ở khoảng cách gần đến như thế!!! Như các bạn đã thấy!! ..." Giọng nói đầy hưng phấn của bình luận viên vang lên, từ trong giọng nói đó tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt điên cuồng của anh ta, khi đám tiên nữ chúng tôi tiến vào sân.
Khi điệu múa bắt đầu, khán đài lập tức bùng nổ. họ quá đổi nhiệt tình. Không khí này sẽ giúp trận đấu hay hơn, tất cả phù thủy trên khán đài điều reo hò, các cầu thủ thi đấu càng máu lửa.
Náo nhiệt và ồn ào.
Sân khấu và ánh sáng.
Ở đây...
Tôi là kẻ toả sáng nhất.
À không là chúng tôi.
Còn có anh trai tôi nữa.
...
Tôi và anh trai mình chính là kết tinh tình yêu của một phù thủy và một tiên nữ. Cha của tôi đến từ một gia tộc thuần huyết nổi tiếng ở Pháp, Rosier.
Tư tưởng thuần huyết ăn sâu vào máu, nên chuyện tình yêu của cha mẹ tôi gặp khá nhiều trắc trở, khi ông được lựa chọn là người thừa kế.
"Sao nữa ạ." Tôi chóng cằm ngồi trên ghế nhìn tấm hình thật lớn hỏi. Trên hình là người phụ nữ...
Đây là mẹ tôi, là một tiên nữ. Bà đã mất cách đây nhiều năm, thế nhưng cha tôi vẫn có cách giữ mẹ ở lại...
"Ngài Pierre Rosier đã bước qua tuổi nhưng vẫn chưa có một vị phu nhân nào sắm vai bên cạnh..." Julie dịu dàng nói, khi nghĩ đến những ký ức hạnh phúc trước kia bà luôn nở nụ cười ngọt ngào.
"Sarah và Julie là chị em của nhau, giống nhau từ cách ăn mặc đến cách nói chuyện, nhưng Sarah lại có vẻ hài hước và thú vị hơn Julie nhiều... Nhưng nếu cả hai hoán đổi thì rất khó để phân biệt được ai là ai."
"Thế mà quý ông Rosier lại phân biệt được mặc dù Sarah luôn bày đủ trò để thử ông ấy."
"Dù đã bước sang tuổi nhưng quý ông Rosier vẫn còn giữ được phong độ của mình..." Julie hớn hở.
"Julie và Pierre bắt đầu hẹn hò sau khi ông ấy trải qua nhiều cuộc thử thách của Sarah. Sarah luôn miệng bảo đàn ông không có gì tốt đẹp, nhất là bọn phù thủy ẻo lả, nhưng cuối cùng chị ấy đã lấy một phù thủy trẻ khá cường đại."
Tôi cười to. "Vả mặt luôn đến..."
"Butrus, vị phù thủy trẻ tuổi ấy đã cùng Sarah kích hoạt một loại phép thuật cổ đại để được ở bên nhau. Nếu Sarah xảy ra chuyện gì Butrus cũng sẽ như vậy, nên người nhà anh ta đành chấp nhận..."
"Cuối cùng Julie và Pierre cũng đã có cơ hội hẹn hò riêng. Không bao lâu sau Sarah kết hôn vì chị ấy lỡ ăn cơm trước kẻng..." Julie cười tủm tỉm.
"Mọi người đều rất hạnh phúc..." Tôi cười tươi rói. Chuyện tình của họ đẹp như một câu chuyện cổ tích.
Tôi cũng muốn có một câu chuyện cổ tích của riêng mình.
"Đúng vậy, con yêu. Mọi người đã rất hạnh phúc... Thế nhưng gia tộc Rosier không cho phép điều đó xảy, Pierre trong cơn phẫn nộ đã từ bỏ gia tộc của mình... Sau vài năm hẹn hò Julie và Pierre kết hôn, con gái đầu lòng của Sarah cũng được vài tuổi. Được một năm kết hôn Julie có thai. Bốn năm năm hạnh phúc cuối cùng cũng chấm dứt..." Nói đến đây Julie chợt u buồn. Bà đi không bao lâu thì chị của bà cũng gặp chuyện.
Cạch.
Tiếng mở cửa phòng vang lên, tôi ngẩng đầu lên, không biết cha mình đã đứng sau cửa từ lúc nào, vì vẻ mặt của ông hiện rõ sự đau đớn khi nhắc đến chuyện cũ.
"Đó là lúc Merlin đã cướp đi hạnh phúc của cuộc đời ta..." Pierre cầm một quyển sách vào phòng. Ông ngồi xuống ghế.
"Pierre..." Julie buồn bã gọi một tiếng.
"Anh đây."
Julie trong tấm ảnh bứt rứt tay chân. "Anh ốm đi."
Tôi nhanh chóng rời phòng chừa lại không gian riêng tư cho họ.
...
...
...
Một chuyến đi vui vẻ đến Anh quốc cùng cha mình, tôi vô cùng hưng phấn.
Pierre nhìn vẻ mặt hưng phấn của con gái, không đành lòng bắt cô ru rú trong biệt thự. "Có thể ra ngoài... Nhưng con phải cẩn thận một chút đấy. Thôi hay là ta cho người theo bảo vệ con? Bây giờ thời thế hơi loạn một chút, con ra ngoài như vậy rất nguy hiểm." Ông nói được nửa chừng liền đổi ý.
Tôi biết một khi cha mình đã quyết định thì có kỳ cò mặc cả thế nào ông cũng sẽ không thay đổi ý mình, đành gật đầu đồng ý. Khi đến lúc tôi sẽ tìm cách cắt đuôi những người theo sau mình.
•••
Mọi chuyện bắt đầu từ đó...
•••
Anh ta sở hữu gương mặt đẹp như hoạ, dù khoảng cách xa nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được. (Mắt tia trai nó đỉnh lắm m.n)
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ của anh, trái tim tôi đập liên hồi.
Sao trên đời này lại có một người có gương mặt hoàn hảo đến như vậy? Liệu anh ta cũng có mang dòng máu tiên nữ như tôi?
Có lẽ vì ánh mắt tôi quá mãnh liệt nên anh không thể không quay đầu lại nhìn. Khoảng khắc anh nở nụ cười tôi liền biết... Nam chính của cuộc đời mình đã xuất hiện.
Câu chuyện cổ tích sẽ được mở ra...
Nổi lòng xao xuyến, tôi tiến bước theo lời trái tim mách bảo.
"Chào? Cậu tên gì?" Bỗng có một đám người cắt ngang, chặn mất bóng lưng đẹp đẽ kia.
Không!!!
Tôi cắn môi, liền tức giận ngước đầu. "Xin lỗi tôi còn có việc bận, mong các cậu nhường đường." Chỉ là một đám Máu Bùn mà cũng đòi biết được tên tôi? Đừng có mơ.
Cậu bạn đeo kính bất mãn vì thái độ của tôi. "Chúng tôi rất khách sáo hỏi quý danh của cô mà, sao mặt cô như kiểu chúng tôi là một đám rác rưởi vậy?" Quả nhiên con gái trên đời này không ai tốt đẹp bằng Lily.
"Thôi nào James, có lẽ chúng ta xông đến quá bất ngờ nên khiến cô ấy hơi hoảng." Lại một cậu bạn khác lên tiếng, da cậu ta rất trắng, hơn nữa còn rất... Đẹp trai.
Dù đẹp đến mấy thì cũng chẳng thể khiến tôi thích nổi. Thái độ của cậu ta giống như là tự tin quá mức vậy, làm như tất cả các cô gái trên đời đều phải say đắm cậu ta.
"Cậu bạn này nói rất phải, một đám con trai đột ngột bao vây một cô gái không có sức kháng cự như tôi, thì làm sao tôi không hoảng được." Tôi mỉa mai bọn họ. Toàn là một đám chẳng ra sao.
Sirius nghe ra được giọng nói của tôi có gì đó hơi lạ. Cậu mỉm lịch sự. "Đừng nghĩ xấu về chúng tôi như thế chứ."
Tôi hơi đâu mà đôi co với đám người này, liếc nhìn trong đám thì tên lùn kia có vẻ là dễ ra tay nhất. "Tôi có việc gấp, xin thứ lỗi." Tôi tiến lên đẩy cậu ta sang một bên, thậm chí nghe được một hú kinh ngạc của bọn họ, tôi còn chẳng thèm quay đầu.
Sirius cùng James túm Peter đứng thẳng dậy, James hừ lạnh, Sirius hết nói nổi nhìn Peter như rơi vào trạng thái mất hồn. "Xem cái đồ không có tiền đồ nhà cậu này!"
Remus ở phía sau bước lên, thần sắc nhẹ nhàng nhàn nhã nhìn James. "Làm gì có cô gái nào vui nổi khi bị một đám con trai bao vây đâu chứ, hơn nữa mặt cậu và Sirius như mấy tên công tử bại hoại vậy... Peter, lau nước miếng đi, người ta đã đi từ lâu rồi." James cùng Sirius cười phá lên.
Peter xấu hổ nói. "Cô ấy là tiên nữ trong trận đấu Quidditch trước đó..."
"Phải rồi chính là cô ta!!!" James vỗ tay chợt nhớ đến. Hèn chi lại thấy cô ta thu hút đến như thế, thì ra là mang huyết thống tiên nữ.
...
Tôi tiếp tục đi theo phương hướng của thiếu niên xinh đẹp kia, nhưng đáng tiếc Merlin không chịu chỉ dẫn tôi đi tìm tình yêu của đời mình.
Tôi thất vọng khoanh tay trước ngực nghiến răng. Khó lắm mới tìm được một người hợp gu của tôi thế kia mà lại để bọn người nọ làm mất dấu.
Tức chết đi được.
...
Tôi mang theo nổi tiếc nuối quay về quê hương thân yêu của mình.
...
Sau một tuần lễ liên tiếp nhớ nhung bạch mã hoàng tử trong mộng của mình, tôi cầu anh trai cùng mình đến Anh quốc.
Anh trai tôi không đồng ý.
"Em muốn thì tự đi đi, sao lại bắt anh đi cùng, đây là tháng hè cuối rồi, anh muốn đưa Emilie đến một chỗ nào đó du lịch." Trước khi đi ra khỏi phòng, Mohamed quay đầu cảnh cáo em gái mình. "Không được làm phiền thế giới riêng của bọn anh đấy." Lần đầu tiên hẹn hò không thể dắt theo cái bóng đèn sáng nhất hành tinh được.
Tôi oán giận nhìn bóng lưng của anh trai leo lên giường kéo chăn qua đầu. "Chắc em thèm lắm à!!" Có bồ là quên mất em gái, hơn nữa đứa em gái này lại chính là thuyền trưởng của bọn họ!! Ăn cháo đá bát quá mà!!
Sau một ngày không ăn uống gì tôi loạng choạng tìm đến ngôi nhà nhỏ của Emilie, đợi sau khi anh trai rời khỏi tôi mới chạy lon ton đến gõ cửa nhà cô ấy.
"Mohamed hả?" Emilie mở cửa ra, đồng thời ngạc nhiên nhìn tôi. "Là em gái Marie hả? Em đến đây có việc gì sao?" Cô tưởng Mohamed quay lại.
Tôi nhanh nhẹn đi vào trong đặt bó hoa truyệt đẹp lên tay Emilie, cô ấy liền vui vẻ vô cùng nhận lấy. Sau đó tôi cùng cô chăm sóc và nói về chuyện những đoá hoa này. Nói một lúc tôi bắt đầu dụ dỗ cô ấy hãy đến Anh quốc trong chuyến du lịch sắp tới.
...
Mohamed rống lên. "Đồ chậm chạp kia, em mà còn lề mề nữa thì ở nhà luôn đi!!"
Tôi diện một bộ váy thật đẹp, hớn hở chạy xuống lầu thang. Phía sau là hơn năm cái vali lớn lảo đảo bay theo sau.
Mohamed nhìn em gái mình cả người sáng chói loà, muốn mù cả hai mắt anh. "Em tưởng là đi dự tiệc hay gì!! Ăn mặc như thế dân Muggle sẽ lấy làm lạ đấy!!" Có khi không phải chỉ dân Muggle thấy nó lỳ lạ thôi đâu.
"Em tưởng mình là cô dâu ấy hả!!?"
Tôi bị anh trai nói đến muốn ù cả tai. "Em đến Anh quốc rồi sẽ không làm phiền thế giới riêng của hai người đâu, anh đừng có cằng nhằng em nữa mà!"
...
Anh quốc.
Tôi cất hết hành lý rồi chạy đến London, tìm đường đến một cái hẻm nhỏ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là con đường dẫn mình đến một quán rượu kỳ quái, và trong quán rượu đó sẽ có đường dẫn đến Hẻm Xéo.
Tôi lần mò, kéo váy đi nhanh về phía trước, tự nhiên có chút hối hận vì đã diện nó khi đi vào con đường ẩm ướt này.
Cố lên nào, đã sắp đến rồi.
Bỗng, dưới chân đạp trúng một vũng nước, mặt nước trơn trượt khiến tôi ngã ra sau. Ngay lúc nhịp tim của tôi muốn ngừng đập thì có người kéo tôi lại.
Hương thơm mát lạnh dễ chịu như có như không xộc vào mũi tôi. Giữa không gian chật hẹp, hơi thở của người này càng thêm bức người hơn, khi thấy rõ khuôn mặt của người trước mặt. Trong nháy mắt hô hấp của tôi đình trệ.
"Anh..." Chính là thiếu niên xinh đẹp đó.
Thiếu niên thoáng ngạc nhiên khi thấy vẻ bất ngờ trên khuôn mặt của tôi rồi câu môi cười. "Hình như mặt tôi dính gì sao?"
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
"Quý cô tính đến chỗ nào?" Thiếu niên cố giúp tôi đứng thẳng dậy, nhưng khổ nổi tôi đứng vững không được. Tôi xấu hổ đung đưa người như sắp ngã đến nơi nếu không có thiếu niên này giúp đỡ.
Trái với tôi mặt mày xấu hổ thì thiếu niên lại rất ôn nhu dịu dàng. "Tôi nghĩ khó có thể đứng vững trong con hẻm này..." Anh ấy nhìn bộ váy tôi đang mặc không nói tiếp câu sau mà mỉm cười.
Tôi nhìn bộ váy và giày của mình ảo não nói. "Có lẽ dậy, tôi quên mất ở ây thời tiếc luôn ẫm ước..." Biết thế là không ăn diện thành công chúa rồi, cô muốn tạo cho anh ấy một ấn tượng tốt đẹp.
Ai dè thành công chúa trượt nước suýt té chỏng vó.
"Để xem nào, hay là tôi giúp đỡ cô một đoạn đường nhé?" Thiếu niên rất bình tĩnh giúp tôi đứng thẳng sau vài cái trượt chân.
"Tôi... Tôi mún đến Quán Vạc lúng." Tôi thẹn thùng nói.
Lạy Merlin, tôi nói đúng tên của quán ấy không nhỉ, phát âm tiếng Anh của tôi không chuẩn lắm.
Thiếu niên đột nhiên bật cười. Dễ như trở bàn tay ôm tôi lên đi về phía trước. "Được, tôi biết nơi đó, gần đây thôi, tôi sẽ giúp quý cô xinh đẹp..." Marie giật mình vịnh lấy vai của cậu.
Tôi nhìn gương mặt của thiếu niên không có gì khác thường thầm thở phào. May quá, có lẽ là đúng tên rồi.
Thiếu niên đưa tôi đến chỗ liền thả xuống, còn không quên rút đũa phép ra giúp bùn trên giày tôi biến mất. Tôi ngạc nhiên nhìn anh. "Học sinh thì hông đực sử dụng phép thật ở thế giới Muggle đâu..."
Thiếu niên giơ tay ra hiệu tôi giữ bí mật. Tôi ngậm miệng lại sau đó vẫn nhịn không được tò mò. "Anh... Sao lại bít tui hông phải là Muggle?"
Rõ ràng chuyện này quá dễ, vì thiếu niên này đã thấy Marie trong trận Cúp Quidditch thế giới vừa rồi.
"Mấy cô gái Muggle thời nay không còn diện những bộ váy thế này nữa đâu." Nhưng nếu quá thẳng thắn cũng không tốt, Hyperion liền nói mò.
"Và...?" Ai ngờ tôi lại tiếp tục hỏi.
"...Và giới phù thủy hiện tại, những bộ váy như quý cô đang mặc đang nổi?" Hyperion nhanh chóng sử dụng não, phân tích từng chi tiết từng từ ngữ trong lời nói của Marie.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh. "Không ngờ anh còn biết để ý đến những chiện thế này ấy, để cảm mơn dì sự giúp đỡ lúc nải, tui mời anh chút nước uống ở ây nha?"
"Không dám làm phiền, tôi nghĩ cô đang đợi bạn?" Thiếu niên thăm dò một câu.
Tôi đối mắt với