Đồng Phục Cùng Áo Cưới

chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Voicoi08

“Vừa rồi cậu nói gì cơ?” lúc đi ra Thời Diệu hỏi.

Du Thanh Quỳ cầm lấy hai mắt kính, lắc đầu nói: “Không, không có gì.”

Lúc hai người đi đến cửa lớn, Thời Diệu quay đầu lại nhìn cô: “Cuối cùng là cậu muốn nói gì?”

“Mình, mình không nhớ rõ nữa rồi.” Du Thanh Quỳ ôm chặt Popcorn và coca đi về phía trước tìm chỗ ngồi.

Vì là buổi chiếu muộn, hơn nữa lại là một bộ phim văn nghệ nhỏ không có tiếng nên trừ Du Thanh Quỳ và Thời Diệu cũng chỉ có một đôi người yêu đến xem.

Đôi người yêu kia ngồi phía trước Du Thanh Quỳ và Thời Diệu hai ba hàng ghế.

Phim chiếu đến phút thứ 15, 16, nam nữ chính trong phim diễn cảnh hôn nồng nhiệt, hai người hôn 3,4 phút thì chuyển sang cảnh lên giường, đôi người yêu ngồi phía trước cũng bắt đầu hôn môi.

Du Thanh Quỳ nắm Popcorn trong tay, ngẩn người. Cô quay đầu, nhỏ giọng hỏi Thời Diệu: “Tại sao cậu lại chọn bộ phim này?”

Thời Diệu ôm cánh tay, nghiêm túc xem phim, dáng vẻ nghiêm trang nói: “Những xuất chiếu bên cạnh ở đại sảnh đều là phim kinh dị.”

“À. . .” Du Thanh Quỳ cúi đầu tiếp tục ăn Popcorn.

Mãi đến khi cảnh diễn giường chiếu kết thúc, Du Thanh Quỳ mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu tiếp tục nghiêm túc xem phim.

Bộ phim chiếu được một nửa thì đôi người yêu ngồi trước Du Thanh Quỳ và Thời Diệu nắm tay nhau rời đi. Du Thanh Quỳ nhìn ngắm bốn phía, tối đen một mảnh, cái gi cũng không thấy. Toàn rạp chỉ còn lại hai người là cô và Thời Diệu.

Du Thanh Quỳ vụng trộm liếc mắt nhìn Thời Diệu, thấy Thời Diệu mím môi, nghiêm túc quay mặt xem phim. Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, trong lòng cô lại bắt đầu miên man suy nghĩ.

Chắc hẳn bọn họ đi hẹn hò?

Tiểu thuyết và trong phim đều nói mỗi lần hai người đi xem phim, trong hoàn cảnh tối đen đều sẽ làm chút việc gì đó. À, ví dụ như nắm tay, hôn môi. . .

Du Thanh Quỳ nghĩ đến đây, trên mặt có chút nóng lên.Diễn..Đàn..lê..quý..đôn

Du Thanh Quỳ lại len lén liếc nhìn Thời Diệu ngồi bên cạnh, sau đó lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nâng cằm nhỏ nghiêm túc xem phim. Trong lòng cô vừa tự trách mình miên man suy nghĩ, vừa không nhịn được mà suy nghĩ miên man.

Tại sao cậu ấy lại không nắm tay cô chứ? Bởi vì cô luôn ôm chặt đồ ăn sao? Du Thanh Quỳ nghĩ nghĩ, cô để popcorn sang một bên, sau đó nghiêm túc đặt hai tay lên đùi.

Chờ rồi chờ.

Thời Diệu vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt điềm tĩnh xem phim.

Du Thanh Quỳ có chút nhụt chí.

Du Thanh Quỳ lại nhớ đến ngón tay sạch sẽ xinh đẹp của Thời Diệu, tại sao cậu ấy lại không nắm tay cô? Tại sao lại không chứ? Có phải cậu ấy cũng không thích cô như thế đúng không? Hoặc là căn bản là cậu ấy không thích.

Du Thanh Quỳ mở ra bàn tay trái, dùng ngón trỏ tay phải làm bút viết lên: Tiểu Thanh Quỳ xuân tâm nhộn nhạo.

Cô viết xong câu đó, chính cô cũng ngạc nhiên một chút.

Tại sao cô có thể nói mình như thế chứ? Ai nha, không cần phải suy nghĩ miên man nữa. Xem phim.

Du Thanh Quỳ ngồi thẳng thắt lưng, mở to hai mắt nghiêm túc xem phim.

Phim điện ảnh thật đẹp mắt.

Bộ phim văn nghệ không được tốt lắm này thế mà lại chiếu hết hai tiếng rưỡi đồng hồ, cuối cùng khi phim kết thúc, màn hình lớn dừng ở hình ảnh nam nữ chính ôm hôn.

Phòng chiếu phim bỗng chốc sáng đèn.

Du Thanh Quỳ đợi hơn hai tiếng đồng hồ, cái gì cũng không đợi được, cứ như vậy khô khốc xem xong bộ phim điện ảnh.

“Đi thôi..” Du Thanh Quỳ thu dọn mang đi một gói to đồ ăn vặt.

Thời Diệu nhìn thời gian một chút, nói: “Quá mười hai giờ rồi.”

“Mười rưỡi mới bắt đầu chiếu, chiếu hai tiếng rưỡi, đương nhiên bây giờ phải qua 12 giờ.” Du Thanh Quỳ thu dọn xong gói to, muốn đứng lên thì bỗng nhiên bàn tay cô lại bị Thời Diệu giữ chặt.

Du Thanh Quỳ nghi ngờ nhìn về phía Thời Diệu, ngọn đèn tan cuốc chiếu thẳng vào mắt Thời Diệu, trong đôi mắt ấy là tràn đầy ý cười vui vẻ.

“Hôm nay hình như là sinh nhật mình.”

“Ơ. ..” Du Thanh Quỳ ngớ ra.

“Cho nên nhân ngày đặc biệt thì phải làm chút việc có giá trị để kỉ niệm.” Thời Diệu nói xong, nhanh chóng dựa người vào gần phía Du Thanh Quỳ, dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô hôn lên đôi môi hồng hào của cô.

Hai môi kề sát gần nhau, nhẹ nhàng vuốt phẳng, Thời Diệu ngậm chặt bờ môi mềm mại của Du Thanh Quỳ, nhẹ nhàng cắn một chút.

Du Thanh Quỳ ngơ ngác nhìn con mắt dịu dàng tràn đầy ý cười của Thời Diệu mà quên phản ứng.

Thời gian giống như dừng lại ở giờ phút này, lại giống như yên lặng lưu lại ngàn vạn năm.

-.-.-.-.-

Lúc ra bên ngoài Du Thanh Quỳ cúi đầu để tùy ý Thời Diệu dắt cô đi. Đến lúc ra ngoài cô mới phản ứng kịp, lúc tan cuộc, ánh mắt nhân viên công tác đều dừng ở chỗ ra vào của phòng chiếu phim, lúc đó phòng chiếu phim sáng như vậy, nhất định nhân viên công tác cũng thấy rồi.

Lúng túng.

Rạp chiếu phim ở tầng 17, Thời Diệu đưa Du Thanh Quỳ vào thang máy xuống dưới.

Du Thanh Quỳ bỏ tay Thời Diệu ra, giận dỗi đứng lùi vào góc thang máy.

“Cậu tức giận sao?” Thời Diệu kéo cô lại, vây cô trong ngực, mười ngón tay của cậu giao nhau phía sau lưng cô. Rõ ràng là lần đầu nhưng động tác của Thời Diệu lại quen thuộc giống như đã làm rất nhiều lần.

Du Thanh Quỳ hơi ngửa ra sau, không lui ra ngoài. Cô ngửa đầu nhìn Thời Diệu cao hơn cô đến 22 cm, tức giận nói: “Cậu chính là cố ý, cậu đợi đến lúc đó mới như vậy. . .”

“À. . .” Thời Diệu giật mình “Hóa ra cậu trách mình không hôn cậu lúc xem phim sao?”

“Không không. . . Mình không có ý này.” Du Thanh Quỳ dùng sức lắc đầu. Trên mặt cô vất vả lắm mới hết đỏ thì bây giờ lại từng chút từng chút đỏ thắm lên.

Thời Diệu gõ gõ đầu cô, cười: “Mình muốn ở trong không gian sáng ngời quang minh chính đại hôn cậu, thấy rõ mỗi biểu cảm trê gương mặt cậu.”

Du Thanh Quỳ thong thả nhảy mắt một cái.

“Giống như bây giờ.” Thời Diệu cúi người, lqd-voicoi08, một nụ hôn rơi xuống ánh mắt hốt hoảng của Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ còn chưa kịp phản ứng Thời Diệu đã giống như chuồn chuồn nước rời đi. Lúc Thời Diệu rời đi thì cửa thang máy cũng đúng lúc mở ra, cậu dắt tay Du Thanh Quỳ, đưa cô ra ngoài.

Cả người Du Thanh Quỳ đều lơ mơ, cứ vậy cô đi đến ngoài cửa lớn, gió đêm mùa đông thổi đến khiến cô tỉnh táo hơn một chút.

“Lạnh không?” Thời Diệu vừa cởi áo khoác vừa hỏi.

“Không. . .”

Du Thanh Quỳ còn chưa kịp nói xong thì Thời Diệu đã choàng áo khoác của cậu lên người cô.

“Ngây người gì chứ? Ngay cả quần áo mà cậu cũng muốn mình mặc giúp cậu sao?” Thời Diệu gõ gõ cái trán của Du Thanh Quỳ, nhét tay cô vào trong áo, lại cài thêm một cúc ở phía trước.

“Mình tự mặc được. . .” Du Thanh Quỳ lùi về phía sau một bước.

Cách đó không xa bỗng nhiên có ánh đèn flash nháy liên hồi.

Du Thanh Quỳ gần như theo bản năng mà bước thêm hai bước về phía Thời Diệu, cô nâng tay ôm lấy lưng áo cậu, mặt tựa vào trong ngực cậu.

“Du Thanh Quỳ, đây được xem như là lần đầu tiên cậu chủ động ôm mình đúng không?” Thời Diệu xoa xoa đầu cô, thuận thế ôm cả cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng.

Du Thanh Quỳ ngạc nhiên một chút, cô muốn nới tay ra nhưng lại do dự trong chớp mắt, sau đó cô hơi bước lên phía trước nửa bước, bàn tay nắm chặt áo Thời Diệu cũng từ từ buông ra chuyển lên eo của Thời Diệu.

Thời Diệu có chút kinh ngạc.

Chẳng qua cậu chỉ muốn đùa cô như những lần trước đây, muốn nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, không ngờ cô lại có phản ứng này. Thời Diệu chậm rãi buộc chặt cánh tay đang ôm Du Thanh Quỳ.

-.-.-.-.

Du Thanh Quỳ và Thời Diệu về đến khách sạn, Du Thanh Quỳ gõ gõ cửa phòng.

Lúc Du Trạch Ngôn mở cửa, trên người chỉ có áo tắm.

“Ba. . .”

Du Trạch Ngôn làm động tác chớ có lên tiếng, đè thấp âm thanh, nói: “Mẹ con vừa mới ngủ, con đừng đánh thức mẹ.”

Ông lại quay sang nói với Thời Diệu: “Thời Diệu, chú đặt cho cháu một căn phòng ở bên cạnh, muộn thế này rồi, đừng về nhà nữa.”

“Vâng, cháu cám ơn chú Du.”

Du Trạch Ngôn lôi kéo Du Thanh Quỳ vào nhà, nhỏ giọng nói: “Cũng đã hai giờ sáng rồi, mau về phòng ngủ đi.”

“Vâng, con biết rồi ba.” Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn về phía Thời Diệu, Thời Diệu đứng đó nhìn cô, Du Thanh Quỳ thu hồi tầm mắt, quay người đi về phía phòng ngủ.

“Thời Diệu à, lúc nào thì cháu có thể hẹn ba mẹ cháu ra gặp mặt với chúng ta?”

Lúc Du Thanh Quỳ vào phòng, lại nghe thấy ba nói như vậy.

“Ba ơi.” Du Thanh Quỳ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Du Trạch Ngôn.

Du Trạch Ngôn lườm cô một cái, nói: “Bảo con nhỏ tiếng một chút cơ mà.”

Du Thanh Quỳ liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ chính, lại quay về phía Du Trạch Ngôn làm mặt quỷ: “Ngày mai con sẽ nói với mẹ là ba mắng con.”

Nói xong, cô xoay người đi về phía phòng ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio