Đồng Phục Cùng Áo Cưới

chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Voicoi08

Đã gần sáng, nhưng Du Thanh Quỳ không ngủ được. Cô biết ba để Thời Diệu đưa cô đi xem phim là vì muốn cô rời đi. Là vì ba không muốn để cô thấy ba mẹ cãi nhau sao?

Du Thanh Quỳ nằm sấp trên giường, lướt xem điện thoại di động.

Tuy là nửa đêm, nhưng là thời gian xem điện ảnh, trên mạng càng ngày càng mạnh mẽ. Du Thanh Quỳ kinh ngạc phát hiện những người đó có thể lôi được mẹ cô ra.

Cũng đúng, chỉ cần lôi được cô ra thì rất nhanh có thể tìm được Mễ Doanh Tĩnh.

“Cái người phụ nữ này là ai vậy? Vừa nhìn cũng biết là dáng vẻ của bà chủ nhà, là dáng vẻ của một oán phụ. Trên mặt cũng không biết nở nụ cười.”

“Ha ha, hoa tàn ít bướm, không trách được lại bị Du Trạch Ngôn vứt bỏ.”

“Nhất định là do bà ta quấn quít lấy Du Trạch Ngôn.”

“Chỉ mình tôi chú ý đến việc người phụ nữ này năm nay mới 35 tuổi sao? Mười chín tuổi bà ta đã sinh con gái cho Du Trạch Ngôn? Chậc chậc. . . Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ không nhỏ nha.”

“Năm nay Du Trạch Ngôn cũng 35 tuổi. . .”

“Tôi mới nói mà, người phụ nữ này là bạn học cùng lớp của Du Trạch Ngôn, học được nửa chừng thì bỏ học. Hóa ra là đi sinh đứa nhỏ. . . 666666”

“Mễ Doanh Tĩnh, 35 tuổi. Từ nhỏ ba chết, mẹ làm phục vụ nuôi gia đình, hai người sống nương tựa vào nhau. Lúc học Cao trung thì ở bên cạnh phú nhị đại Du Trạch Ngôn, đại học năm hai thì bỏ học, chỉ có bằng trung học, mấy năm nay không hề làm việc, luôn bị Du Trạch Ngôn nuôi dưỡng ở nơi bí mật gần đó. . .”

“Người phụ nữ như vậy . . . Không cần suy nghĩ, nhất định là dùng con gái để giữ chân Du Trạch Ngôn. Loại tiết mục này rất hay gặp, không muốn thì mấy năm có thể lên tòa án, muốn tiền nuôi dưỡng, phí tổn tinh thần.”

“Đáng thương cho Du ảnh đế của tôi, bị loại phụ nữ này bám lên người.”

“Xem tấm hình này đi. Vừa mới có người chụp được con gái Du Trạch Ngôn nửa đêm ôm ấp với đàn ông. Mới 16 tuổi mà đã như vậy rồi.”

“Quả nhiên là mẹ nào con đấy, hai mẹ con nhà này cũng không phải loại ngoan ngoãn gì.”

“Người qua đường, nói hai câu. Tôi thật sự không quen nhìn đức hạnh quỳ liếm chân nam thần của bà. Sao lại không thể là Du Trạch Ngôn lừa gạt thiếu nữ? Bản thân thăng chức nhanh chóng nên không cần bà xã, ha ha.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Nam cặn bã. Kẻ bạc tình.”

“Thủy quân không cần thay đổi hướng dư luận, rõ ràng là nam cặn bã mà. Bỏ vợ bỏ con, không có lương tâm. Đã rời khỏi cộng đồng fan.”

“Hôm nay lộ con gái, có phải ngày mai sẽ lộ con trai không? Ngôi sao lớn có mấy người không bao dưỡng tình nhân bên ngoài. Cái vòng luẩn quẩn bẩn thỉu dơ dáy, không có người đàn ông nào tốt.”

“Cũng rời khỏi cộng đồng fan, thất vọng.”

Du Thanh Quỳ tức giận.

Cô tức giận đến muốn nổ tung rồi.

Nhìn những người này nói lung tung về ba mẹ cô, khiến cô tức giận hơn cả việc cô bị nói xấu. Du Thanh Quỳ ngã người xuống giường, cố gắng kim nén cơn giận trong lòng. Cô nhớ đến dáng vẻ khóc của mẹ trước kia, cô thật sự lo lắng mẹ cô không chịu nổi dư luận ác độc như vậy. . .

. . . . . .

Du Trạch Ngôn bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bỗng chốc ngồi dậy.

Trong mơ ông nhìn thấy Mễ Doanh Tĩnh cầm dao găm chém đứt tứ chi của bản thân.

Phòng ngủ không bật đèn, cả căn phòng đều tối tăm.

Ông quay đầu nhìn Mễ Doanh Tĩnh đang cuộn người ngủ bên cạnh ông.

Bà còn ở đây.

Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Du Trạch Ngôn cẩn thận nằm xuống, ôm chặt Mễ Doanh Tĩnh vào lòng. Trong mơ Mễ Doanh Tĩnh vẫn gọi tên ông,lqd, mơ mơ màng màng chui vào lòng ông.

Sáng sớm hôm sau, lúc Du Trạch Ngôn tỉnh lại thì Mễ Doanh Tĩnh còn ngủ. điện thoại của Mễ Doanh Tĩnh đột nhiên vang lên. Du Trạch Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Mễ Doanh Tĩnh còn đang ngủ say, cầm lấy túi sách của bà, ông muốn xem là điện thoại của ai, nếu không phải là người quan trọng thì ông sẽ giúp bà tắt máy.

Lúc Du Trạch Ngôn lấy điện thoại của bà ra khỏi túi, màn hình hiển thị là bác sĩ Lưu.

Bác sĩ?

“Ai gọi đến vậy? Đưa điện thoại cho tôi.” Mễ Doanh Tĩnh đã bị đánh thức rồi.

Du Trạch Ngôn đưa điện thoại cho bà.

Du Trạch Ngôn không biết đầu kia điện thoại đang nói gì, ông chỉ nghe thấy Mễ Doanh Tĩnh liên tục nói ‘vâng’ vài tiêng, phần lớn đều là người bên kia nói chuyện. Du Trạch Ngôn cũng không để ý bà nói chuyện như nào, bởi vì sự chú ý của ông đang rơi vào túi sách của Mễ Doanh Tĩnh ở trước mặt, chính xác là rơi vào hai lọ thuốc. Du Trạch Ngôn đưa lưng về phía Mễ Doanh Tĩnh, ông do dự một lát, chậm rãi xoay hai lọ thuốc màu trắng trong tay, đọc được tên thuốc,

Ông biết một loại trong đó, là ---- thuốc ngủ.

Cái tên trên lọ còn lại rất lạ, Du Trạch Ngôn không hiểu, nhưng ông đã nhớ kĩ tên, ôm cầm điện thoại ra tra.

Khi Du Trạch Ngôn tìm được kết quả, ông ngẩn người.

Thuốc giảm bớt chứng bệnh uất ức.

“Vâng, thứ năm tuần sau tôi qua. Làm phiền bác sĩ Lưu rồi.”

Mễ Doanh Tĩnh cúp điện thoại, Du Trạch Ngôn bỗng nhiên nhào đến nằm úp lên người bà, hai tay ông vòng xuống dưới người bà, ôm trọn bà trong lòng ông.

“Du Trạch Ngôn, ông muốn đè chết tôi à? Ông mau đứng lên đi.”

Du Trạch Ngôn không đứng lên, ông vùi mặt vào hõm vai của Mễ Doanh Tĩnh, ấp úng hỏi: “Em uống thuốc bao nhiêu lâu rồi?”

Trong mắt Mễ Doanh Tĩnh có sự trốn tránh, bà chớp mắt một cái, lập tức đưa tay đẩy Du Trạch Ngôn ra, tức giận nói: “Tôi đến tuổi mãn kinh rồi nên bị suy nhược mà thôi. Ông đứng lên nhanh đi.”

“Anh không.”

Ông biết bà đang lừa ông, làm gì có ai mới có ba mươi lăm tuổi đã đến tuổi mãn kinh?

“Ông đứng dậy nhanh lên.” Mễ Doanh Tĩnh nhấc chân đá ông.

Du Trạch Ngôn giống hệt như bạch tuộc nằm đè lên bà, tùy hứng nói: “Anh sẽ không đứng dậy. Em lớn hơn anh, em phải nhường anh.”

Mễ Doanh Tĩnh bị tính tình trẻ con của ông chọc cho nở nụ cười: “Du Trạch Ngôn, hai người chúng ta sinh cùng một ngày có được không?”

“Em sinh vào buổi sáng, anh sinh vào lúc tối, trước cả một ngày.”

Mễ Doanh Tĩnh cầm điện thoại di động xem đồng hồ, Du Trạch Ngôn nghĩ rằng bà muốn xem tin tức trên weibo, lập tức cướp lấy điện thoại di động của bà, nói: “Đừng nhìn.”

Mễ Doanh Tĩnh liếc mắt nhìn ông một cái, trong lòng bà cũng đoán được hẳn là có người tìm ra bà rồi. Bà nghĩ nghĩ rồi nói: “Du Trạch Ngôn, không phải chúng ta đã bàn bạc xong, chúng ta sẽ ly hôn trong hai năm. . .”

“Anh đổi ý rồi.”

Du Trạch Ngôn bỗng nhiên đứng dậy, ông bắt đầu mặc quần áo. Ông mím chặt môi, trên mặt không còn mang theo nụ cười. Giống như chỉ một người nhưng lại thay đổi trong nháy mắt, rất có tư thế của một ảnh đế trên màn ảnh.

Lúc ông không cười, dáng vẻ có chút nghiêm túc, nhìn qua cũng rất đẹp mắt.

Mễ Doanh Tĩnh nhìn theo gương mặt của ông một lát, lúc bà phản ứng kịp lại mở miệng mắng một câu ‘Bệnh thần kinh’, rồi cũng nhanh chóng rời giường mặc quần áo.

. . . . . . . . . . . .

Du Thanh Quỳ bị mẹ cô gọi dậy, đêm qua cô không ngủ được bao nhiêu, có chút mơ mơ màng màng.

“Dậy đi con, mình đi dạo phố.” Mễ Doanh Tĩnh nói.

“A?” Du Thanh Quỳ dụi dụi hai mắt, mê mẩn nhìn mẹ cô: “Mẹ ơi, đêm qua con bị chụp ảnh lại rồi. Nếu bây giờ lại đi dạo phố thì lại bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”

“Một lát nữa con sẽ biết. Con nhanh dậy đi, mọi người đang chờ con đó.”

Lúc Du Thanh Quỳ đi đến phòng khách, cô nhìn thấy ba cô và Thời Diệu đang ngồi trong phòng khách nói chuyện, cô ngạc nhiên một chút, lúc này mới hiểu mẹ cô vừa nói là ‘mọi người’ bên trong đó có cả Thời Diệu.

Bốn người cùng nhau ra cửa, cửa phòng mở ra, Du Thanh Quỳ thấy có bốn người vệ sĩ đứng trước cửa. Du Thanh Quỳ từng gặp họ rồi, có đôi khi ba phải tham gia hoạt động họ sẽ đi cùng ba.

“Thời Diệu, cái này cho cháu.” Du Trạch Ngôn gọi Thời Diệu lại, thuận tay ném cho cậu một cái mũ. “Hoặc là cháu đi trước.”

Thời Diệu nhận lấy nhưng không đội lên: “Cháu không cần cái này.”

Lúc xuống lầu, Du Trạch Ngôn và Mễ Doanh Tĩnh đi ở phía trước, Du Thanh Quỳ và Thời Diệu đi theo ở phía sau, bốn người bảo vệ đi xung quanh. Du Thanh Quỳ trừng mắt nhìn, cô có chút giật mình nhìn ba mẹ cô.

Trong ấn tượng của Du Thanh Quỳ, ba mẹ cô đã chiến tranh lạnh nhiều năm, hơn nữa vừa rồi lúc ở trong phòng hai người đều lạnh mặt không nói chuyện, sao vừa ra khỏi cửa thì tay hai người lại ở cùng một chỗ rồi? Hai người không chỉ nắm tay, hơn nữa cơ thể cũng dựa vào rất gần, thỉnh thoảng còn chụm đầu thấp giọng nói chuyện, vô cùng thân thiết giống như một đôi tình nhân đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt vậy.

Nhìn dáng vẻ thân mật của ba mẹ, Du Thanh Quỳ hết sức ngạc nhiên.

Thang máy đi đến tầng một, Du Thanh Quỳ nhìn phía cửa lớn đông nghịt người khiến cô ngây ngẩn cả người. Cô biết chắc chắn sẽ có người canh trước cửa khách sạn, nhưng cô không ngờ lại có nhiều người đến vậy.

Lúc đi ra cửa khách sạn, Thời Diệu bỗng nhiên nắm chặt lấy tay của Du Thanh Quỳ.

“Ba mẹ đang đi ở phía trước, hơn nữa còn có rất nhiều những phóng viên đấy.” Du Thanh Quỳ cố gắng tránh thoát tay cậu, nhỏ giọng nói với Thời Diệu.

“Đúng vậy.” Thời Diệu nắm thật chặt tay cô, “Nhiều người như vậy, cậu bị chen lấn đến lạc thì làm sao bây giờ.”

Thời Diệu cũng không nhìn Du Thanh Quỳ, cậu híp mắt nhìn bóng viên bên ngoài.

Phóng viên bỗng chốc ào lên.

Một số người đi microphone đến trước mặt Du Trạch Ngôn hỏi không ngừng.

“Xin hỏi đối với sự việc xảy ra hai ngày nay thì ngài cảm thấy như thế nào ạ?”

“Ngài và bà Mễ có quan hệ gì ạ? Hai người kết hôn khi nào? Hay căn bản là chưa từng kết hôn?”

“Hiện tại có người nói ngài làm hại bà Mễ bỏ học từ năm mười chín tuổi, sau khi thành danh lại vứt vỏ vợ và con, xin hỏi đây có phải là sự thật không ạ?”

“….”

Có người đưa microphone cho Mễ Doanh Tĩnh.

“Xin hỏi mối quan hệ của bà và Du Trạch Ngôn là gì ạ? Hai người ở cùng nhau bao nhiêu lâu rồi? Hai người có kết hôn không? Vì sao bà lại bỏ học khi mới mười chín tuổi? Có phải có người ép buộc bà không?”

“Có người nói, Du Trạch Ngôn không chỉ cho mẹ con hai người tiền sinh hoạt mà còn thường xuyên dùng bạo lực với hai người, đây có phải sự thật không?”

Thậm chí có người đưa microphone cho Du Thanh Quỳ.

“Ba cô đối xử với cô có tốt không? Ông ấy đã bao giờ đánh đập cô chưa? Có phải bình thường cũng không bao giờ quan tâm đến cô, cũng không cho cô tiền sinh hoạt đúng không?”

“Cô thật sự là con gái ruột của Du Trạch Ngôn sao? Tại sao đêm khuya ông ấy lại đưa cô và khách sạn?”

Những người này đến rất gần Du Thanh Quỳ, cách Du Thanh Quỳ không xa lắm, Du Thanh Quỳ nhíu chặt lông mày.

Thời Diệu bỗng nhiên nâng tay lên,lqd, cậu đẩy cánh tay sắp đụng vào Du Thanh Quỳ ra xa, microphone rơi xuống mặt đất, khiến vài phóng viên nữ đều ngạc nhiên kêu lên.

Thời Diệu lạnh mặt, cậu kéo Du Thanh Quỳ về phía mình, một tay nắm chặt tay cô, một tay cậu ôm chặt lấy eo cô.

Lập tức có người hỏi Thời Diệu: “Cậu là bạn trai của Du Thanh Quỳ sao? Hai người các ngươi yêu đường mấy năm rồi sao? Hai người thường xuyên hẹn nhau vào lúc đêm khuya sao?”

Du Trạch Ngôn làm một tư thế từ chối, ông nắm tay Mễ Doanh Tĩnh đi xa khoảng hai trăm mét. Bốn người bảo vệ cũng nhanh chóng tiến lên ngăn cản phóng viên đứng cách họ một khoảng cách.

“Ngại quá, hiện giờ chúng tôi không tiện để phỏng vấn. Lát nữa chúng tôi sẽ nói rõ sự việc với phía cơ quan chức năng, chúng tôi sẽ đưa người đã tung tin không đúng ra để người đó phải chịu trách nghiệm trước pháp luật. . .” Trợ lí của Du Trạch Ngôn nhanh chóng đứng ra nói với phóng viên.

Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn thoáng qua cả đám phóng viên vẫn không chịu đi, cô quay đầu lại hỏi: “Ba, chúng ta muốn đi đâu ạ?”

“Đã nói là đi dạo phố mà.”

Đúng là Du Trạch Ngôn dẫn họ đến Thương Thành, mà Mễ Doanh Tĩnh lại thật sự là đi dạo phố, một lát lại thử quần áo, một lát lại nhìn trang sức. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, giống như họ căn bản không thèm để ý đang có rất nhiều phóng viên chụp không ngừng.

“A. . .” Có phóng viên kinh ngạc hô lên.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Du Trạch Ngôn đang đứng trước gương bỗng nhiên cúi đầu hôn lên trán của Mễ Doanh Tĩnh. Mọi người đều nhanh chóng giơ máy ảnh lên ‘tách tách’, ‘tách tách’ chụp không ngừng.

Ngay sau đó, bọn họ lại được chụp một loạt ảnh hai người ôm ấp, hôn tay.

Lúc Du Trạch Ngôn ngồi xổm xuống đi giầy cho Mễ Doanh Tĩnh, những phóng viên đang vây xem đều phát ra những tiếng hô kinh ngạc.

Mà những bức ảnh đã chụp được gần như đều được đăng lên mạng.

“Rất muốn biến thành đôi giầy kia. . .”

“Trời ạ, nói nhiều, ánh mắt Du Trạch Ngôn nhìn bà ấy quá là sủng nịnh rồi.”

“Ai nói đây là nam cặn bã và oán phụ chứ? Rõ ràng là một đôi vợ chồng thanh mai chúc mã tràn đầy ân ái mà.”

“Thật mơ mộng đây là mối tình đầu phát triển theo hướng hôn nhân ngôn tình.”

“Không cần mơ mộng đâu. Cách vách còn có người nói Mễ Doanh Tĩnh và Du Trạch Ngôn cùng nhau học một trường từ nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, trung học, đại học đó.”

“Ai, ngày hôm qua lời nói của tôi bị mấy vết đen đẩy xuống. Tôi học cùng một trung học với họ mà. Nghe nói họ ở cùng nhau từ khi học sơ trung, lúc học trung học mỗi ngày Du Trạch Ngôn đều đứng dưới lầu nhà Mễ Doanh Tĩnh chờ bà, mang đồ ăn sáng cho bà rồi hai người cùng nhau đi học. Năm đó bọn họ chính là một truyền kì ở trường trung học của chúng tôi. Sau này khi Du Trạch Ngôn nổi tiếng thì không thấy tin tức của Mễ Doanh Tĩnh, chúng tôi còn tưởng hai người đã chia tay rồi chứ. Hóa ra họ luôn ở bên nhau, thật sự tốt quá.”

“Lầu trên mơ mộng thật không sai, hai người đều là mối tình đầu của nhau. Họ là thanh mai chúc mã cho đến lúc kết hôn sinh con.”

“Có một số người trong lòng luôn âm u như vậy. Không cần tiếp tục nói xấu Mễ Doanh Tĩnh. Lúc Mễ Doanh Tĩnh bỏ học cũng là lúc nhà Du Trạch Ngôn bị phá sản. Du Trạch Ngôn đúng là phú nhị đại, nhưng cha ông ta đã tự sát sau khi phá sản, lúc ông ta mười mấy tuổi đã phải gánh vác mấy ngàn vạn nợ nần, mỗi ngày lúc bị người ta đuổi theo đòi nợ, Mễ Doanh Tĩnh cũng không vì hám giàu mà bỏ ông. Hơn nữa vì cứu ông ta, bà còn bị bọn cho vay nặng lãi chém dứt bốn ngón tay. Bà ấy vốn là một người đánh đàn piano rất tốt, nhưng sau chuyện đó thì không thể chạm vào piano nữa rồi. . .”

“Lầu trên biết thật rõ ràng.”

“. . . Tôi chính là người yêu thầm Mễ Doanh Tĩnh đấy, thì sao?”

“Chị tôi làm ở tập đoàn Du thị, chị tôi nói Du Trạch Ngôn rất yêu chiều con gái. Cô bé lớn như vậy nhưng chưa bao giờ phải ra tiệm cắt tóc, tất cả đều là Du Trạch Ngôn tự tay cắt. Tình cảm của cha và con gái luôn rất tốt. Cái gì mà không cho tiền nuôi dưỡng, cái gì mà bỏ vợ bỏ con. . . Xin người, lòng người có thể đừng đen tối đến vậy được không. Trong lòng mà đen tối đến vậy thì cuộc sống sẽ rất khó khăn, trong cuộc sống người chịu khổ vẫn là người đa nghi mà thôi.”

. . . . . . . . . . . .

Bàn luận chưa ngừng, phòng quan hệ của Du Trạch Ngôn đã tung ra một đơn khởi tố, tỏ vẻ như sắp sửa truy cứu trách nhiệm pháp luật với những người tuyên bố những tin tức sai sự thật.

Ban đầu trong lòng Du Thanh Quỳ tràn đầy nghi ngờ, vì sao ba mẹ đột nhiên lại muốn đi dạo phố, sau khi cô lướt nhìn tin tức trên di động thì mới chậm rãi hiểu.

“Em hiểu rồi. . .” Du Thanh Quỳ gật gật đầu. “Hai người đang tú ân ái.”

Thời Diệu liếc nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi: “Cái này có đẹp không?”

“Cái gì vậy? Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn về phía Thời Diệu.

Trong tay Thời Diệu đang vầm một chiếc nhẫn kim cương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio