Sáng hôm sau Từ Di Nhiên dậy sớm, lượn qua lượn lại trong phòng nhìn Cố Dã đang ngủ say, trong lòng lại trổi lên nhiệt huyết. Từ Di Nhiên ra khỏi phòng, sang phòng tranh lấy giấy bút thực hiện mưu tính.
Trong phòng tranh, đang loay hoay tìm giấy A, rơi vào tầm mắt Từ Di Nhiên là bức tranh trên giá đỡ được che bởi tấm vải lớn. Cô hiếu kỳ bước đến mở ra xem, trái tim bất chợt lệch một nhịp.
Trên khung tranh lớn, chân dung chàng trai được chia đôi khuôn mặt, nửa bên đau khổ, nửa bên vui vẻ, tổng thể bức tranh mang màu u ám, bên góc phải còn ghi ngày hoàn thành.
Từ Di Nhiên chạm tay vào trên khung tranh, nhớ đến buổi tối hôm đó, nhớ đến lời Cố Dã từng nói: "Anh còn tưởng em hết thương anh rồi."
Hóa ra, những gì Từ Di Nhiên làm tưởng chừng mang đến điều tốt cho Cố Dã, thực chất đều làm tổn thương anh. Từ Di Nhiên không hiểu tình yêu là gì, cô lạc lối trong tư tưởng trả thù, lại quên mất Cố Dã thà tự mình chịu đau còn hơn liên lụy đến người khác.
Nhưng, Từ Di Nhiên cuối cùng cũng hiểu bản thân muốn gì, cô muốn nhìn thấy Cố Dã mỗi ngày vui vẻ, muốn nhìn thấy anh ngày ngày tươi cười bên cạnh cô. Thế nên, từ nay trở về sau, Từ Di Nhiên không cho phép bản thân làm Cố Dã tổn thương thêm lần nào nữa.
Buổi tối ở sòng bạc, A Nhĩ ngồi trước bàn làm việc chăm chú nhìn Từ Di Nhiên đang chống thái dương xem trên màn hình máy tính. Qua một lúc yên tĩnh quá mức, A Nhĩ không nhịn được phải lên tiếng: “Chị, chị yêu rồi à?”
Từ Di Nhiên có hơi giật mình, rời mắt khỏi màn hình máy tính nhìn sang A Nhĩ, khó hiểu hỏi: “Tự dưng nói vậy là có ý gì?”
“Ý là chị bị anh rể nung nấu, trái tim lạnh lùng trở nên cuồng nhiệt rồi.” A Nhĩ vừa nói vừa tủm tỉm cười ẩn ý, biểu cảm vô cùng tự đắc của người tinh thông: “Hồi đó chị lấy việc kiếm tiền làm trọng, bây giờ còn đích thân liên lạc với nhà thiết kế Ý làm nhẫn cưới, còn đăng ký cả lớp học vẽ, chẳng phải tất cả đều vì anh rể sao?”
“Kỳ lạ lắm à?” Từ Di Nhiên thản nhiên hỏi ngược lại.
“Không phải là kỳ lạ, gọi chính xác là tự tát vào mặt mình, em nhớ chị từng nói có cũng được, không có cũng chẳng sao đấy nhé.”
Từ Di Nhiên nhếch môi cười lạnh, ung dung phản kích: “Ừ, tao cũng từng nhớ có hai tên nói với tao là trai thẳng, kết quả lại đến với nhau đấy!”
Sắc mặt tươi tỉnh của A Nhĩ lập tức sượng lại, vội vàng đứng lên tìm cớ chuồn trước: “Em nhớ còn có việc, em đi giải quyết trước.”
Từ Di Nhiên cong môi cười đắc ý dõi mắt theo A Nhĩ, đợi cửa đóng liền chuyển mắt trở về máy tính, trên màn hình đang là bản vẽ về cặp nhẫn cưới mà nhà thiết kế vừa gửi cho cô. Từ Di Nhiên vốn không rành về trang sức, càng chưa từng có hứng thú với trang sức, nhưng riêng về nhẫn cưới lại nghiêm túc đến mức bản thân cũng chẳng nhận ra.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, vừa thấy mặt Cố Dã, Từ Di Nhiên vội thoát khỏi giao diện đang mở hình bản vẽ nhẫn cưới, tự động hướng mắt về anh tươi cười.
Cố Dã nhìn thấy biểu hiện khác thường của Từ Di Nhiên liền có chút hoài nghi, anh đặt túi đồ ăn lên bàn khách, đến bên cạnh cô, bĩu môi hỏi: “Em... xem phim đen à?”
“Hả? Không có.” Nụ cười của Từ Di Nhiên vô thức trở nên gượng gạo.
“Bình thường em đâu có cười như vậy, chắc chắn đang làm chuyện xấu mới chột dạ.”
“Ồ, hôm nay còn biết trêu em nữa.” Từ Di Nhiên lên giọng cảm thán, vẻ mặt thoáng lên sự gian tà, vươn tay kéo Cố Dã ngồi lên thành gác tay ghế.
Cố Dã bật cười vòng tay ôm cổ Từ Di Nhiên, sực nhớ đến một chuyện liền lay người cô kể: “Lúc ra khỏi nhà anh tình cờ gặp Lạc Nhân đi làm về có nói chuyện vài câu, lúc đầu Lạc Nhân hỏi nhiều thứ về em, anh còn nghĩ anh ta thích em, nhưng bây giờ anh có thể chắc chắn không phải.”
Từ Di Nhiên xoay đầu nhìn Cố Dã thao thao bất tuyệt, nghe anh nhắc đến chuyện Lạc Nhân thích cô liền có chút bất an. Đợi Cố Dã nói xong, Từ Di Nhiên mới bình thản mở lời: “Sao anh biết?”
Nét mặt Cố Dã thoáng lên sự ngây ngô, thành thật đáp: “Theo kinh nghiệm của anh, người bình lặng như Lạc Nhân khả năng lớn chỉ bị thu hút bởi những cô gái nhiệt tình. Còn em lạnh lùng như vậy, anh ta sẽ không thích đâu.”
Một bên chân mày Từ Di Nhiên khẽ nhướng lên, nắm thóp được vấn đề trong lời nói của Cố Dã, sẵn cơ hội liền đánh trống lảng sang chuyện khác: “Em lạnh lùng như vậy sao anh còn thích?”
Trước câu hỏi có khả năng gây nguy hiểm cao của Từ Di Nhiên, Cố Dã không chút lo lắng, ngược lại còn điềm nhiên đáp: “Đều tại em thả dê anh trước mà?”
Từ Di Nhiên sững sờ trước câu trả lời của Cố Dã, bất giác mở to mắt ngạc nhiên, sợ bản thân đã dạy hư anh, cô thấp thỏm hỏi: “Anh học đâu ra câu này vậy?”
“A Lãng, lúc nãy ở bên ngoài, cậu ấy hỏi anh có phải vì bị em thả dê nên mới chịu lấy em phải không, anh nói phải.”
Trước sự thật thà của Cố Dã và sự gian manh của A Lãng, Từ Di Nhiên một phen câm nín không thốt nên lời. Từ Di Nhiên lắc đầu ngán ngẩm, nghiêm túc dặn dò: “Từ giờ nói chuyện với bọn nó ít thôi, với lại hôm nay anh về nhà ngủ sớm đi, từ nay em phải tăng ca, có lẽ sẽ đến sáng mới về đến nhà.”
Khóe môi Cố Dã vừa trễ xuống, ruột gan Từ Di Nhiên đã sôi lên, vội lên tiếng giải thích: “Đợi qua Tết sẽ dành thời gian cho anh, đừng buồn nhé?”
Cố Dã miễn cưỡng gật đầu, thâm tâm vốn không hề vui nổi.
Ba giờ sáng, Từ Di Nhiên vẫn tan làm như mọi khi nhưng không về nhà, mà đến phòng tranh học vẽ. Vị họa sĩ trung niên được Từ Di Nhiên mời dạy trước đó cũng chỉ bất đắc dĩ phải đồng ý, nửa đêm nửa hôm, một nam một nữ lại đi vẽ tranh khỏa thân, điều này lọt ra ngoài chẳng phải chuyện hay ho đối với người đã có gia đình như ông ta.
Đến khi nhìn bức tượng khô khan để vẽ, Từ Di Nhiên lại càng nôn nao thân thể trước mắt mình là Cố Dã. Cô vốn có thể nhờ Cố Dã dạy vẽ, “nhờ” anh làm mẫu để cô vẽ, nhưng món quà đặc biệt này cô muốn giữ bí mật làm bất ngờ, nhất định phải khiến anh cả đời cũng không quên được.
Vị họa sĩ kia không cần phải nói đến, nhìn dáng vẻ tập trung của Từ Di Nhiên lại khiến ông ta túa mồ hôi hột. Trước đây ông ta chỉ nghe đồn Từ Di Nhiên rất bạo dạn, đến khi tận mắt thấy cô không chút ngại ngùng có thể khẳng định tin đồn trước đó là thật.
Sáu giờ sáng về đến nhà, lúc ra khỏi thang máy Từ Di Nhiên tình cờ chạm mặt Lạc Nhân, cả hai im lặng nhìn nhau, một bên lạnh lẽo vô cảm, một bên tình cảm dâng trào.
Chỉ cần nhìn thấy mặt Lạc Nhân, Từ Di Nhiên lại lo sợ Cố Dã phát hiện quá khứ của cô và Lạc Nhân. Từ Di Nhiên không làm chuyện có lỗi với Cố Dã, nhưng quá khứ và sự đào hoa của cô hoàn toàn có lỗi với anh.
Từ Di Nhiên mệt mỏi lách người bỏ đi, phía sau lưng bỗng truyền đến tiếng gọi dịu dàng.
“Di Nhiên.”
Từ Di Nhiên chậm rãi xoay đầu nhìn Lạc Nhân, trong ngoài đều lạnh lùng như nhau, ảm đạm hỏi: “Chuyện gì?”
Mi mắt Lạc Nhân hơi rũ xuống, biểu cảm lộ rõ sự lo lắng: “Em kết hôn rồi, sao cứ bán mạng kiếm tiền như vậy?”
Từ Di Nhiên nhếch môi cười lạnh, từng bước quay lại chỗ Lạc Nhân đang đứng, lấy hộp thuốc lá ở túi quần sau ra châm một điếu. Rít một hơi thuốc, phả ra làn khói trắng đục dày đặc, Từ Di Nhiên nhìn thẳng vào Lạc Nhân, nhẹ nhàng cất lời châm biếm: “Tôi kiếm tiền cho chồng tôi xài, có vấn đề gì không?”
Lạc Nhân không còn lời nào để nói với Từ Di Nhiên, biết rõ cô cứng đầu nhưng không đành lòng làm ngơ, biết rõ trong lòng cô đã có người khác nhưng vẫn không ngừng lo lắng.
Thấy dáng vẻ trầm mặc của Lạc Nhân, Từ Di Nhiên rít một hơi thuốc, không nhanh không chậm lên tiếng nhắc nhở: “Cuộc sống của tôi không cần anh quan tâm, chuyện của tôi và anh, tốt nhất anh hãy quên đi, nếu để lọt đến tai chồng tôi, tôi nhất định không bỏ qua đâu.”
Nói xong Từ Di Nhiên dứt khoát xoay lưng bỏ đi, thẳng tay ném điếu thuốc đã cháy một phần ba vào thùng rác gần đó.
Lạc Nhân vẫn đứng yên một chỗ dõi theo Từ Di Nhiên, cô gái anh từng yêu ở quá khứ và hiện tại vẫn vô tình giống hệt nhau.