Thời điểm cận Tết, công việc ở sòng bạc bước vào giai đoạn bận rộn, Từ Di Nhiên ngoài lúc làm việc còn phải học vẽ tranh, về đến nhà liền lăn ra ngủ, lúc thức dậy ăn xong lại tiếp tục đến sòng bạc.
Từ lúc biết Lạc Nhân chuyển đến đối diện nhà Từ Di Nhiên, ông bà Từ thường xuyên ghé đến hơn, chủ yếu canh chừng sợ con gái lầm đường. Bà Từ nghe đến Từ Di Nhiên bận đến mức không ngủ đủ giấc, thay vì lo lắng bà lại vô cùng vui mừng, bởi chỉ có như vậy con gái bà mới không có thời gian suy nghĩ lạc lối.
Buổi chiều tối ở sòng bạc, A Nhĩ từ ngoài vào phòng làm việc của Từ Di Nhiên, nghiêm túc báo cáo: “Chị, lúc chiều chủ thầu gọi điện báo đã xây thêm một tầng theo yêu cầu, khi nào chị ghé qua xem được?”
Từ Di Nhiên xoa xoa thái dương, trên bàn trước mặt tràn ngập giấy tờ, mệt mỏi nói: “Bảo ông ấy, nếu có thể đào một hầm làm phòng.”
A Nhĩ ngồi xuống ghế, nghe Từ Di Nhiên nói liền ngạc nhiên ra mặt: “Lúc đầu trước khi xây đã tính toán, chị đòi xây thêm lắm phòng như vậy làm gì?”
“Phòng vẽ tranh cho Cố Dã, phòng làm rạp phim.”
“Ồ.” A Nhĩ bất giác cảm thán trong ngưỡng mộ, gật đầu thán phục: “Hóa ra con người ta thay đổi đều có lý do.”
Khóe môi Từ Di Nhiên vừa cong lên ẩn ý, A Nhĩ ngửi được mùi không lành vội vã bật dậy chạy trước khi bị cô mang chuyện Tu Kiệt ra châm chọc.
“Em đi gọi điện cho chủ thầu.”
Sáng hôm sau, Từ Di Nhiên từ chỗ học vẽ tranh trở về nhà, vừa mở cửa đã chạm ngay mặt Lạc Nhân đang ngồi ở phòng khách trò chuyện cùng bà Từ. Bầu không khí mang nhiều sắc thái khác nhau, đặc biệt là biểu cảm gượng gạo trên mặt bà Từ như sợ Cố Dã phát hiện, còn Lạc Nhân vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Nghe tiếng mở cửa, Cố Dã từ bếp đi ra, mặt mũi không vui lên tiếng hỏi: “Bà xã, sao hôm nay em về trễ vậy?”
Từ Di Nhiên tháo giày vứt cạnh tủ, bước đến gần Cố Dã, theo thói quen đưa tay ôm thắt lưng anh, nhẹ giọng áy náy: “Sòng bạc nhiều việc mà.”
Không gian như chỉ còn có hai người, Từ Di Nhiên không để ý đến sắc mặt khó coi của bà Từ, cũng chẳng màng đến ánh mắt chăm chú của Lạc Nhân. Trong khi đó, sự chú ý của Cố Dã cũng chỉ đổ dồn lên Từ Di Nhiên, quên mất trong nhà có người mà vô tư ôm ấp cô.
Vào phòng ngủ, Từ Di Nhiên mới thả lỏng bản thân bày ra dáng vẻ cạn kiệt sức lực, chậm chạm cởi quần áo. Cố Dã đến tủ lấy đồ mặc ở nhà cho Từ Di Nhiên, xoay đầu nhìn cô, lo lắng hỏi: “Em đói không? Anh đi nấu đồ ăn cho em nhé?”
“Không cần đâu, để ăn trưa luôn.” Từ Di Nhiên bước đến lấy quần áo và khăn từ tay Cố Dã, lê thân vào trong nhà tắm.
Cố Dã dõi theo bộ dạng như sắp gục ngã của Từ Di Nhiên liền đau lòng, ấn đường cũng vô thức cau chặt lại. Nhìn thấy Từ Di Nhiên bên ngoài vất vả kiếm tiền, Cố Dã tự nhận bản thân mình vô dụng, anh là đàn ông, đáng lẽ phải làm trụ cột kinh tế cho gia đình, đằng này lại để vợ mình lo hết từ trong ra ngoài.
Anh đến nhặt quần áo của Từ Di Nhiên vừa cởi bỏ trên sàn lên bỏ vào giỏ đồ bẩn, lần nữa phát hiện ra vết màu vẽ dính trên đồ của cô.
Nỗi hoài nghi trong lòng Cố Dã vô tình dần lớn lên, suốt hơn một tháng nay anh thường xuyên phát hiện quần áo Từ Di Nhiên mặc dính màu, trong khi đó cô không hề bước vào phòng tranh của anh.
Cố Dã nhớ rõ Từ Di Nhiên từng nhắc đến việc vẽ tranh khỏa thân, có lẽ cô sẽ không ra ngoài tìm một người để tập luyện...
Bên ngoài, ông Từ loay hoay trong bếp, tài nghệ nấu ăn sở dĩ không xuống tay đều nhờ nấu ăn cho mẹ con bà Từ mỗi ngày. Cùng lúc đó, bà Từ kể từ lúc Cố Dã sang tận nhà mời Lạc Nhân qua cùng ăn tiệc mừng Tết Tây, bà luôn ở trong trạng thái thấp thỏm.
Đối với Tu Kiệt, bà Từ có thể không xen vào quá nhiều, bởi Từ Di Nhiên và anh ta vốn không có tình cảm với nhau, nhưng Lạc Nhân thì khác, Từ Di Nhiên và anh đã từng yêu nhau, từng có thời gian bên nhau, bà chỉ sợ con gái bà trong lúc thiếu tỉnh táo mà lầm đường lạc bước.
Nếu cùng đặt Cố Dã và Lạc Nhân lên cùng một bàn cân, cả hai một chín một mười, nhưng nếu phải lựa chọn một người làm con rể, bà Từ chắc chắn chọn ngay Cố Dã không cần suy nghĩ. Cho dù Lạc Nhân có tốt cách mấy, nghề nghiệp khiến nhiều người ngưỡng mộ thì đến cuối cùng, anh và Từ Di Nhiên không cùng chung một thế giới, cho dù có ở bên nhau thì lòng tin cũng chẳng thể trọn vẹn.
Hai mươi phút sau Cố Dã trở ra, mặt mày ửng hồng, quần áo có hơi xộc xệch, bà Từ vừa liếc thấy bộ dạng ám muội này của con rể liền cong môi cười gian, cố ý lên tiếng hỏi: “Cố Dã, Di Nhiên đâu? Mẹ còn có chuyện muốn nói với nó.”
Cử chỉ Cố Dã có chút bối rối, vội đáp: “Cô ấy hơi mệt nên ngủ rồi, có gì nói sau nha mẹ.”
Khóe môi bà Từ càng cong cao hơn, nhìn qua Lạc Nhân liền tươi cười nói về chuyện tình cảm, sẵn nhắc khéo chuyện quá khứ: “Con xem mọi thứ đã thay đổi nhiều đến không ngờ đến, Di Nhiên lúc trước bướng bỉnh vẫn không vượt qua nỗi ải mỹ nam, có phải con cũng nên tìm một mỹ nhân cho đời mình rồi không? Bác có mấy bà con có con gái trạc tuổi bọn con, để bác làm mai cho nhé?”
Lạc Nhân nặn một nụ cười gượng gạo, lấy một lý do muôn thuở ra né tránh: “Con vẫn chưa vội, sự nghiệp chỉ vừa mới ổn định, có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Bà Từ nhìn sơ qua cũng biết trong lòng Lạc Nhân vẫn còn tình cảm dành cho Từ Di Nhiên, nhưng hiện thực bao giờ cũng khiến người ta đau lòng.
Buổi trưa trên bàn ăn, nhìn thấy Cố Dã đối đãi nhiệt tình với Lạc Nhân, bà Từ như ngồi trên đống lửa vì lo lắng, Từ Di Nhiên lại tỏ ra thản nhiên không chút nóng vội, bởi cô biết Lạc Nhân sẽ không làm trái ý cô hay sẽ khiến hạnh phúc gia đình của cô tan vỡ.
Cuối tuần, Cố Dã có hẹn cùng Lạc Nhân đi siêu thị mua đồ ăn và vật dụng cần thiết, thời gian rảnh rỗi của cả hai hầu như chỉ quanh quẩn trong nhà, kết bạn nói chuyện cũng là cách giết thời gian.
Trong lúc lượn lờ quanh hàng sữa, Cố Dã buộc miệng nói: “Di Nhiên dạo gần đây bận rộn quá, không biết cô ấy có chịu uống sữa không nữa.”
Vừa nghe thấy, Lạc Nhân theo phản xạ chưa kịp nghĩ đã bật ra, vô tình làm lộ một chuyện quan trọng: “Di Nhiên bị dị ứng sữa.”
Động tác của Cố Dã dừng lại, anh xoay đầu nhìn Lạc Nhân phía sau, dường như trong lòng đã có câu trả lời về sự nhiệt tình của người đàn ông này vào lần đầu gặp luôn hỏi về Từ Di Nhiên. Cố Dã không phải kẻ ngu ngốc, cách Lạc Nhân đối với Từ Di Nhiên dù không thể hiện bằng hành động cũng rất khác lạ.
Đối diện với biểu cảm mất tự nhiên của Lạc Nhân, Cố Dã lại điềm tĩnh đến kỳ lạ, chậm rãi cất tiếng hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết, anh làm nghề gì không?”
Lạc Nhân lưỡng lự nhìn thẳng vào Cố Dã, miễn cưỡng đáp: “Cảnh sát.”
Cố Dã lập tức nhớ đến chuyện A Nhĩ từng kể, người yêu cũ của Từ Di Nhiên là cảnh sát, thái độ của Lạc Nhân đối với cô càng khẳng định Lạc Nhân chính là người đó. Lòng dạ Cố Dã thực sự rất khó chịu, dù đã dự bị tinh thần Lạc Nhân có tình cảm đặc biệt với Từ Di Nhiên nhưng vẫn không cách nào chấp nhận được.
Nhưng ngẫm cho thật kỹ, kể từ lúc Từ Di Nhiên gặp lại Lạc Nhân, cô luôn đối với người yêu cũ này rất xa lạ, luôn giữ một khoảng cách như người dưng. Tuy Từ Di Nhiên che giấu chuyện cô và Lạc Nhân, nhưng lần này Cố Dã vẫn chọn cách tin tưởng cô, bởi nếu cô không nghĩ cho anh thì đã giả vờ như chưa có chuyện gì mà liếc mắt đưa tình với Lạc Nhân.
Dù chọn cách tin tưởng nhưng lòng dạ của Cố Dã chẳng hề yên ổn, đêm nằm một mình trằn trọc mãi nhớ đến chuyện của Từ Di Nhiên và Lạc Nhân, càng bất an nhiều hơn nếu chẳng may giữa hai người họ xảy ra chuyện “Tình cũ không rủ cũng tới”.
Tự ôm khuất mắc không bằng hỏi thẳng, Cố Dã xuống giường thay quần áo, quyết định đến sòng bạc gặp Từ Di Nhiên nói chuyện thẳng thắn. Anh yêu cô, anh muốn giữ gìn gia đình này, thế nên anh không thể để suy nghĩ cá nhân ảnh hưởng đến cảm xúc của cả hai.
Đến cửa lớn sòng bạc, Cố Dã ôm tâm trạng nặng nề vừa bước chân xuống taxi đã bắt gặp xe của Từ Di Nhiên đi ra khỏi gara xe, hướng đi lại ngược với đường về nhà. Cố Dã ngây ngốc kiểm tra điện thoại, vừa gần đúng ba giờ sáng, Từ Di Nhiên tan làm như mọi khi lại nói dối đến tận sáng mới trở về nhà.