Thời gian ba ngày, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm. Lúc bận rộn, chỉ ngại nó trôi quá nhanh, lúc chờ đợi, lại ngại nó trôi quá chậm. Hiểu Vân vốn trông mong ba ngày này trôi đi thật nhanh, để thấy Triển Chiêu trở về. Nhưng tời chiều ngày thứ ba, nàng lại muốn thời gian trôi chậm đi một chút. Bởi vì Triển Chiêu còn chưa trở về, hắn đã đồng ý với nàng, trong vòng ba ngày nhất định sẽ trở về. Hắn còn chưa về, thời gian ba ngày sao có thể cứ vậy trôi qua?
Mạnh Lương từ ngoài trở về, thấy Hiểu Vân một tay giữ giấy, một tay chấp bút, cúi đầu ngồi nghiêm chỉnh, giống như đang suy nghĩ gì đó. Mà đại thẩm ngồi trước mặt nàng, thấy nàng cầm bút, chậm chạp không chịu viết, hoảng hốt đứng ngồi không yên, lại không dám phát ra tiếng.
Người xếp sau bắt đầu khe khẽ bàn tán, Hiểu Vân vẫn bất động. Mạnh Lương bước lên gọi khẽ một tiếng: "Đại phu."
Hiểu Vân vội ngẩng đầu lên, tay run một cái, một giọt mực rớt xuống trang giấy. Hiểu Vân lúc này mới phản ứng, đổi sang một tờ giấy khác, nhanh chóng viết ra phương thuốc giao cho đại thẩm ngồi đối diện.
"Đại thẩm, ngại quá, để bà đợi lâu. Phương thuốc này bà cầm đi, bốc thuốc xong thì chia một thang thành ba phần, một ngày uống ba lượt, uống xong năm thang, bệnh của bà sẽ khỏi hẳn. Còn nữa, sau này ít ăn đồ cay thôi, ăn hoa quả trong danh sách này nhiều hơn một chút, uống nhiều nước. Bà nhớ chưa?"
Đại thẩm tiếp nhận phương thuốc, tuy rằng bà ta không hiểu trên đó viết gì, nhưng vẫn cẩn thận nhìn. Sau đó hỏi: “Thật sự uống thuốc năm ngày là khỏi sao?"
Thấy bộ dáng lo lắng của bà, Hiểu Vân nghĩ chắc vừa rồi mình đã dọa tới người ta, vội trấn an cười nói: “Đúng vậy, năm ngày là khỏi, tôi cam đoan. Nếu không khỏi, cứ tới đây gỡ “chiêu bài” của tôi xuống."
Nghe Hiểu Vân cam đoan như vậy, đại thẩm mới an tâm nở nụ cười, liên tục nói cảm tạ rồi mới đi.
Hiểu Vân vừa định gọi người tiếp theo, lại bị Mạnh Lương ngăn cản: “Phu nhân có phải mệt rồi không, hay là hôm nay nghỉ sớm đi?"
Hiểu Vân lắc đầu, nàng có chút mệt, nhưng mệt nhọc này làm sao so được với lo lắng trong lòng. Hiện giờ nếu nghỉ ngơi, nàng cũng sẽ chờ đợi trong phòng. Hơn nữa sẽ suy nghĩ lung tung, đứng ngồi không yên, chẳng thà ở đây khám bệnh.
"Phu nhân đang lo lắng cho Triển đại ca?” Mạnh Lương quan tâm hỏi, “Triển đại ca chỉ lên núi hái thuốc, chắc không có việc gì, có lẽ dọc đường có việc trì hoãn, mới chưa thể trở về. Phu nhân không cần lo lắng."
Hiểu Vân cảm kích cười: "Mạnh Lương, cám ơn ngươi. Ta không sao, cho người tiếp theo vào đi."
Nhưng mà, Mạnh Lương chưa kịp gọi người, đã có người xăm xăm xông vào. Người tới một thân xiêm y tơ lụa, dáng vẻ sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là phú quý. Người nọ sau khi vào tới nơi, liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái rồi hỏi: “Vị này chính là đại phu từ kinh thành đến?"
Hiểu Vân theo bản năng nhíu mày, thái độ nói chuyện của người này khiến nàng không thoải mái, liền không trả lời.
"Đúng vậy." Mạnh Lương nhẫn nại đáp: "Các hạ nếu tới chẩn bệnh, mời ra ngoài xếp hàng.” Lúc hắn đi vào, ngoài cửa rõ ràng không phải là người này, rõ ràng người này chen ngang.
Người nọ từng bước tiến lên, ba một tiếng, thả một thỏi bạc trên bàn khám bệnh trước mặt Hiểu Vân: “Ở đây có một thỏi bạc, mời ngươi đến nhà ta khám bệnh."
Hiểu Vân không nhìn hắn, cũng không nhìn bạc kia, chỉ nói một câu: “Ta không khám bệnh ở ngoài, muốn khám bệnh mời xếp hàng.” Nói xong, bảo Mạnh Lương gọi người tiêp theo vào. Người nọ thấy nàng không để ý tới hắn, trong lòng biết nàng là người cao ngạo, cứng rắn. liền hạ giọng nói: “Lão gia nhà ta bệnh nặng nhiều năm không dứt, nghe nói đại phu không chỉ y thuật cao minh, trạch tâm lại nhân hậu, muốn mời đại phu tới phủ chẩn trị cho lão gia nhà ta. Nếu có thể trị được bệnh của lão gia, chúng ta nguyện trả gấp mười lần phí khám bệnh."
"Mười lần?" Hiểu Vân liếc nhìn hắn một cái, sau đó nâng tay ý bảo lão bá vừa vào ngồi xuống. Hừ, chỉ trả gấp mười lần phí khám mà muốn ta khám bệnh? Ngươi cũng quá coi thường Đinh Hiểu Vân ta.
"Đúng, mười lần." Người nọ nghĩ Hiểu Vân động tâm với phí khám bệnh, cười có chút đắc ý.
Hiểu Vân hừ lạnh một tiếng, đưa tay đặt lên cổ tay lão bá, vừa bắt mạch vừa nói: “Ta không thiếu tiền, muốn khám bệnh, mời xếp hàng."
Người nọ thấy thái độ Hiểu Vân kiên quyết như vậy, trong lòng tức giận: “Hừ, chẳng qua chỉ là một lang trung mà thôi, vậy mà cao giá quá đấy.” Dứt lời, người nọ phẩy tay áo bỏ đi.
Hiểu Vân chỉ giơ mắt nhìn hắn một cái, rồi chuyện tâm bắt mạch cho bệnh nhân.
"Đại phu." Lão bá nhìn Hiểu Vân, lại nhìn bóng dáng người nọ tức giận bỏ đi, do dự chốc lát cuối cùng vẫn mở miệng.
"Ừ, lão bá có chuyện gì?” Hiểu Vân ngẩng đầu mỉm cười với lão bá. Lão bá sửng sốt, trong thời gian ngắn lại có chút thất thần.
"Lão bá?"
"À." Lão bá vội phục hồi tinh thần, cười có chút xấu hổ, nói: “Vị vừa rồi là quản gia Hồng phủ, Hồng gia ở trong thành là phú hộ, đại phu không nể mặt hắn, sợ là sẽ bị đối phương ghi hận. Chúng ta thì không sao, nếu bọn họ thẹn quá hóa giận, gây bất lợi với đại phu, việc này không tốt."
Hiểu Vân nghe vậy, lắc đầu cười: “Cám ơn lão bá nhắc nhở, có điều, lão bá không cần lo lắng. Nếu ta đã dám làm, tất nhiên tin tưởng bản thân có năng lực tự bảo vệ, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?” Mạnh Lương thấy Hiểu Vân quay đầu nhìn hắn, có chút nghi hoặc. Sao nói một hồi lại chuyển lên người hắn thế?
"Chỉ là mới rồi ta suy nghĩ không chu toàn, không ngờ có thể sẽ gây thêm phiền toái cho Mạnh gia, là sơ sót của ta, thật sự xin lỗi.” Hiểu Vân áy náy nói. Nếu Hồng gia ghi hận trong lòng, đến lúc đó nàng đi rồi, bọn họ tìm Mạnh gia gây phiền toái sẽ không tốt lắm.
Mạnh Lương vội lắc đầu nói: “Đại phu không cần lo lắng cho mạnh gia, hạng người ỷ thế hiếp người này, Mạnh gia không sợ. Tiểu sinh tin tưởng, có lý thì đi khắp thiên hạ. Đại phu kiên trì không khám, cũng là kiên trì với ý định của mình, sao có thể nói là không đúng."
Hiểu Vân thấy hắn nói lời chính nghĩa, trong lòng vui vẻ, cũng cảm khái. Vừa vui vẻ vì hắn ngay thẳng chính nghĩa, lại lo lắng tính tình đó sẽ gây ra phiền toái. May mà hắn không qua được khảo thí, nếu không ở trong chốn quan trường, hắn không phải bị người ta xa lánh hãm hại, cũng sẽ bị ô nhiễm, thông đồng làm bậy. Hai loại này, nàng đều không muốn thấy.
Bất luận tâm tính con người thế nào, là thanh thản nhàn hạ cũng được, là lo lắng khó nhịn cũng được, thời gian vẫn cứ trôi qua, không nhanh thêm một phần, không chậm bớt một giây. Mặt trời từ chỗ treo giữa trời, tới lúc hạ xuống núi. Hoàng hôn buông xuống, Hiểu Vân càng trở nên lo lắng. Cửa nhà Mạnh gia, đã bị nàng bước qua bước lại không biết bao nhiêu lần, tâm tâm niệm niệm chờ người, mà vẫn không thấy bóng.
"Phu nhân, ngồi ăn chút gì đã?” Mạnh Lương bưng một bát mỳ ra, khuyên giải an ủi. Nàng cả ngày nay mới ăn một bữa cơm, thân thể làm sao chịu nổi. Lo âu của nàng, hắn tất nhiên nhìn thấy, bởi vì qua chính ngọ, nàng bắt đầu có chút tâm thần không yên. Nhưng mà, gấp thì gấp, cũng không thể không ăn cơm.
"Mạnh Lương, cám ơn ngươi, nhưng ta ăn không nổi." Nhìn bát mỳ kia, là mỳ suông, chỉ thả một ít rau xanh và hành, hoàn toàn không có phong cách ăn uống địa phương, rõ ràng là đầu bếp đặc biệt làm cho nàng, nhưng mà nàng nói sao cũng không thấy có cảm giác muốn ăn.
Mạnh Lương bất đắc dĩ thở dài, xoay người đặt bát để lên bàn. Thời gian ba ngày đã hết, phu quân ra ngoài chưa về, làm thê tử lo lắng, cũng là chuyện bình thường. Hắn làm sao có thể khuyên giải được? Nếu không biết khuyên giải, cũng không thể giúp đỡ, vậy đừng quấy rầy nàng nữa. Nghĩ vậy, Mạnh Lương cấp bước rời đi, để lại một mình nàng ở tiền phòng.
Tiền phòng chưa đốt nến, vẫn có thể nương theo ánh trăng để quan sát. Năm ngày nữa là tới mười lăm, lúc này trên trời không có sao, chỉ có ánh trăng còn khuyết thiếu đang tỏa sáng trong trời đêm, có vẻ lạnh lùng mà cô tịch. Ngẫu nhiên một đám mây thổi qua, che bớt ánh sáng, trong phòng cũng tối xuống theo.
Hiểu Vân hai tay ôm đầu gối,khom người ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn cửa lớn Mạnh gia đóng chặt. Trên tay phải là sợi mỳ đã nguội lạnh, Mạnh Lương kiên quyết để lại, nhưng nàng vẫn không hề muốn động đũa.
Chờ đợi, lại là chờ đợi. Hình như gần đây luôn phải chờ đợi. Cuộc đời này cuối cùng phải mất bao nhiêu thời gian để chờ đợi? Đợi ba năm, cuối cùng cũng gặp lại, có cảm giác sống sót qua đại nạn. Nàng nghĩ, qua ba năm chờ đợi, nàng đã quen với cảm giác này, nhưng hiện giờ, vẫn cảm thấy bất an, cảm thấy sợ hãi như cũ. Thì ra bất kể trải qua bao lâu, cảm giác chờ đợi một người luôn luôn không thay đổi. Nó khiến người cảm giác giống như rơi vào giữa biển lớn, trống trải, không có âm thanh, không có động tĩnh, chỉ có một mình ngươi, bất lực hoảng hốt, mê mang sợ hãi.
Không muốn suy nghĩ linh tinh, nhưng trong đầu không ngừng hiện ra các loại cảnh tượng. Mà những cảnh tượng đó không có cảnh nào tốt đẹp. Hiểu Vân ảo não lắc đầu, muốn xóa bỏ những cảnh tượng không thoải mái đó. Trong lòng vô cùng hối hận, hối hận không nên để hắn đi một mình.
Thời gian một đêm dài bao lâu? Đếm số sợi tóc trên đầu, mất bao nhiêu thời gian? Nàng không biết, nàng đã chết lặng, thân thể cứng ngắc không thể cử động. Mãi đến lúc gà gáy sáng ba tiếng, ánh trăng đã tắt, rạng đông từ chân trời sáng lên, nàng mới cả kinh, chậm rãi đứng dậy. Trời đã sáng!
"Phu nhân, phu nhân muốn đi đâu?” Mạnh Lương từ phía sau đi ra, thấy Hiểu Vân định ra ngoài, vội gọi nàng. Hắn vẫn lo lắng, cả đêm trằn trọc ngủ không yên, sau khi tỉnh lại liền tới thẳng tiền phòng.
"Mạnh Lương?" Hiểu Vân quay đầu, “Ta đi tìm tướng công.” Dứt lời xoay người tiếp tục đi ra.
"Phu nhân, để tiểu sinh đi cùng. Ta quen thuộc Lăng Châu hơn.” Mạnh Lương vội đi theo. Một nữ tử ra ngoài luôn có điều không tiện. Nếu gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, Triển đại ca trở về, hắn làm sao trả lời được.
Cửa lớn Mạnh gia ít phút sau đã mở ra. Người trong thành, cơ bản đều vừa dậy, không có ai trên đường, rất im lặng, im lặng tới trống trải, mà cách đó không xa có một người một ngựa chậm rãi đi tới, vô cùng bắt mắt.
Tướng công? Hiểu Vân vui vẻ, vội chạy về hướng đó. Tới gần mới phát hiện, không phải một người một ngựa, mà là hai người một ngựa. Một người, lưng cõng một người khác, giữ ngựa, chậm rãi đi tới bên này. Còn người kia, tuy rằng bộ dáng chật vật, nhưng Hiểu Vân nhanh chóng nhận ra, đúng là Triển Chiêu.
"Tướng công!" Đợi Hiểu Vân nhìn thấy rõ, vội xông tới.
"Hiểu Vân." Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, mỉm cười, nâng khóe miệng, có chút mỏi mệt, giọng nói cũng lộ ra vẻ ủ rũ: “Ta đã trở về."
"Chàng, chàng bị thương.” Râu ở trên mặt Triển Chiêu đã rơi rớt hết; khuôn mặt cáu bẩn, không phân biệt nổi đâu là máu đâu là bùn đất; mái tóc vốn sạch sẽ mềm mại sớm đã không còn dáng vẻ như ngày thường, tùy tiện buông ở trên gáy; quần áo trên người có nhiều chỗ bị rách, lộ ra cả trung y, cũng từng mảng có đỏ có đen. Bộ dạng của hắn, giống như vừa đánh nhau với người ta trong vũng bùn.
"Chàng bị thương ở đâu?” Hiểu Vân đứng trước mặt Triển Chiêu, vươn tay, lại không biết xuống tay thế nào, bộ dạng hắn như vậy, nàng căn bản không rõ hắn bị thương ở chỗ nào, chỉ có thể đỏ mắt nhìn hắn: “Bị thương thế nào?"
"Triển đại ca!" Mạnh Lương chạy tới, nhìn thấy bộ dáng này của Triển Chiêu cũng hoảng sợ. Lại thấy trên lưng hắn có một người, liền bước lên đỡ lấy cánh tay người đó. Nhìn người kia, so với Triển Chiêu to lớn hơn nhiều, không biết Triển Chiêu cõng hắn đi bao nhiêu quãng đường, vì sao không đặt hắn trên ngựa mà lại cõng hắn?
"Triển đại ca, để ta giúp huynh.” Nói xong, Mạnh Lương muốn đỡ người đang hôn mê kia từ trên lưng Triển Chiêu xuống. Triển Chiêu vội ngăn cản, người này bị thương nghiêm trọng, nếu động tới vết thương, có thể nguy hiểm. “Mạnh huynh đệ không cần đâu, Triển mỗ vẫn chịu được, phiền Mạnh huynh đệ dắt ngựa của ta vào."
"Được." Mạnh Lương đồng ý, vội đón dây cương từ tay Triển Chiêu, đem ngựa ra phía sau nhà.
"Chúng ta vào nhà trước đã.” Hiểu Vân lúc này mới phản ứng được, giúp Triển Chiêu đỡ người nọ, cùng nhau đi vào Mạnh gia.