Giống như mấy ngày trước, sáng sớm trước cửa Mạnh gia đã có người đến xếp hàng khám bệnh. Chỉ là đợi hồi lâu, đã sắp qua thời gian ăn sáng, vẫn không thấy đại phu xuất hiện, không khỏi khiến người ta có chút kỳ quái. Đã mấy ngày qua, Đinh đại phu mỗi ngày đều chưa tới thời gian ăn sáng đã bắt đầu khám bệnh mà.
Đang lúc mọi người bắt đầu bàn tán, Mạnh Lương cầm một tờ giấy từ bên trong đi ra. Người đứng xếp hàng vội gọi hắn lại hỏi: “Mạnh tú tài, Đinh đại phu lúc nào bắt đầu khám bệnh thế?"
"Sáng nay có bệnh nhân nặng đưa tới, bị thương rất nghiêm trọng, Đinh đại phu không có thời gian khám bệnh đâu, mời các vị buổi chiều hãy đến.” Mạnh Lương và trả lời, vừa dán thông báo ở ngoài cửa.
"Sáng không nhận khám bênh, bệnh nhân nặng như vậy sao?” Mọi người thấy hắn dán thông báo, đều xông tới, tuy rằng bọn họ không phải ai cũng đọc được thông báo viết gì.
"Hình như là người từ Thực nhân sơn xuống, thương thế nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, không biết có chống đỡ được qua hôm nay không, Đinh đại phu hiện tại đang chữa trị cho hắn.” Nhớ tới bộ dáng người nọ, Mạnh Lương có chút buồn nôn, vết thương da thịt bong tróc, thật sự là khiến hắn mấy ngày tới không dám ăn thịt.
"Thực nhân sơn!" Nhắc tới ba chữ này, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
"Người đó từ Thực nhân sơn xuống sao?"
"Chẳng lẽ là bị yêu quái đánh bị thương?"
"Quái ăn thịt không phải là ăn tươi nuốt sống sao? Hắn sao lại còn có mạng trở về?"
"Người này gan lớn thật, dám lên Thực nhân sơn."
"Có phải là người lên núi hôm vừa rồi không?"
"Vậy chắc hắn đã gặp yêu quái ăn thịt kia rồi."
"Không biết bộ dáng yêu quái thế nào."
"Cao bảy thước, ba đầu sáu tay?"
"..."
Mọi người nhanh chóng bàn tán xôn xao. Trong nhất thời ồn ào một trận.
"Mạnh tú tài, cuối cùng là xảy ra chuyện gì thế?"
Dối với ánh mắt tò mò của mọi người, Mạnh Lương lắc đầu trả lời: “Cụ thể thế nào tiểu sinh không biết, phải đợi đại phu cứu hắn tỉnh lại, chúng ta hỏi hắn mới biết được. Các vị trở về đi, đến chiều hãy tới.” Nói xong, Mạnh Lương xoay người vào trong nhà, đóng cửa.
Mọi người thấy Đinh đại phu không khám bệnh, cũng không còn chuyện gì để nghe ngóng nữa, liền giải tán. Cùng lúc đó, đủ loại tin đồn cũng lan ra. Không phải có người cố ý, mà là một truyền mười, mười truyền trăm, cho dù là chuyện đơn giản đến mức nào, cũng bị truyền thành một phiên bản kịch tính hơn bản gốc.
Hôm nay, chủ đề bàn luận khắp các quán xá trong thành Lăng Châu đều là Đinh đại phu cùng cái người nghe nói là từ Thực nhân sơn trở về. Vì thế, nói đến nói đi, truyền tới truyền lui, thành Lăng Châu đều biết tin đồn. Tổng kết lại, có hai phiên bản:
Một phiên bản là, Đinh đại phu từ kinh thành tới, đêm qua cứu một người. Người kia lên Thực nhân sơn, bởi vì thân thể cường tráng, có sức lực, mới may mắn đào thoát từ miệng yêu quái. Nhưng thân chịu trọng thương, tính mạng nguy ngập. May mắn Đinh đại phu y thuật cao minh, mới cứu người đó từ quỷ môn quan sống lại.
Một phiên bản khác là, bằng hữu của Đinh đại phu ở gần Thực nhân sơn cứu được một người, lúc đưa tới Mạnh gia, chỉ còn lại một hơi thở. Đinh đại phu hết sức cứu chữa, nhưng không thể xoay chuyển trời đất, cuối cùng hắn vẫn chết.
Bất kể là giả thiết nào, tóm lại đích thực Đinh đại phu cứu được một người từ Thực nhân sơn trở về, về phần cứu sống hay không, đây là vấn đề chủ yếu mọi người chú ý, nhưng không ai biết, cuối cùng người đó sống chết thế nào.
"Đinh đại phu kia, chính là người treo biển khám bệnh ở thành Lăng Châu mấy ngày qua, không chỉ không phu phí, còn thường xuyên cho tiền người bệnh đó hả?” Mấy vị bổ khoái đang ăn cơm uống rượu ở tửu quán, nghe mọi người bàn tán cũng nảy sinh hiếu kỳ.
"Đúng vậy." Tiểu nhị vừa thêm rượu cho bọn họ vừa trả lời: “Quách bộ đầu mấy ngày qua không ở nhà nên không biết. Đinh đại phu kia, thật đúng là người tốt, mỗi ngày từ sáng tới tối khám bệnh cho người khác, còn không đòi tiền. Nghe nói, ngày hôm qua Hồng lão gia phái người đi gọi hắn tới khám bệnh, còn trả gấp mười lần phí khám bệnh, hắn đều cự tuyệt. Nói: muốn xem bệnh, mời xếp hàng bên ngoài. Một chút cũng không hề nể mặt Hồng lão gia.” Tiểu nhị bắt chước giống như đúc, giống như lúc ấy hắn có mặt tại chỗ vậy.
Người tên Quách bộ đầu kia cười hỏi: “Thật sao? Ngươi tận mắt nhìn thấy?"
"Tôi không nhìn thấy, nhưng có người nhìn thấy, mọi người đều nói như vậy.” Tiểu nhị đáp. Nếu không phải hắn không bệnh không đau, cũng không có thời gian, hắn chắc chắn cũng đã tới xếp hàng, nhìn thử vị Đinh đại phu kia thế nào.
"Vậy… Y thuật của vị Đinh đại phu này rất cao minh sao?"
"Tất nhiên rồi, nếu không cũng không có nhiều người tới xếp hàng chờ hắn khám bệnh như thế. Người từng được Đinh đại phu khám qua, đều nói hắn rất giỏi.” Lúc tiểu nhị nói chuyện, có chút đắc ý, giống như Đinh đại phu này từ nhà hắn đi ra vậy.
Quách bộ đầu gật đầu, không nói gì, tiểu nhị xoay người đi sang bàn khác.
--
Chiều cao ước chừng chín thước, mắt màu lục, cả người đầy lông, tay dài, thân hình giống như vượn, dáng người cường tráng, thân thủ nhanh nhẹn, nanh vuốt sắc bén.
Đến cùng đây là loại quái vật gì, vì sao xuất hiện ở Thạch nhân sơn tập kích người? Chẳng lẽ nó không phải người không ăn? Mà nếu quả thật nó không phải người không ăn, mấy năm trước vì sao không có người mất tích? Nếu nó di chuyển tới nơi này, vậy trước kia nó sống ở đâu?
Nói nó là yêu quái, không bằng nói nó là quái thú còn chuẩn xác hơn. Tuy rằng thoạt nhìn nó khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng không đáng sợ như lời đồn. Bởi vì ngoại trừ hình thể khổng lồ, bộ dáng quái dị, nó không hề có “yêu thuật”, làm sao có thể gọi là yêu quái?
Hơn nữa, hắn và nó coi như bất phân thắng bại, kiếm của hắn có thể đả thương nó, chẳng qua nó hình thể to lớn, da dày thịt béo, đao kiếm với nó không gây được nhiều thương tổn. Đánh tới hơn nửa đêm, bọn họ cũng chưa phân thắng bại. Trên người nó bị thương không ít, nhưng là thể lực cùng tinh lực không chút nào suy giảm, mà hắn dần dần đuối sức. Tiếp tục như vậy quá mức tiêu hao thể lực. Mà hắn lên núi để điều tra tình hình, đánh tiếp cũng không có ý nghĩa, vì thế liền ỷ vào khinh công của mình, từ trên vách núi nhảy xuống bỏ chạy.
Không nghĩ tới, sau khi rơi xuống đáy cốc, lại phát hiện ở đáy cốc có người, một thân trọng thương đang hấp hối. Nếu không phải hắn truyền chân khí cho kẻ kia, giúp y bảo trụ tâm mạch, chỉ sợ lúc này y đã đi đời nhà ma, chỉ mong Hiểu Vân có thể cứu y tỉnh lại.
Cánh cửa trước mặt cạch một tiếng mở ra. Triển Chiêu vội đứng lên hỏi.
"Thế nào?"
Hiểu Vân lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi. "Tạm thời bảo vệ được tính mạng, có điều, có thể sống sót hay không vẫn chưa biết."
Triển Chiêu lo lắng thoáng nhìn trong phòng, thở dài: “Theo thương thế của hắn, có thể giữ được tính mạng đã không dễ, vất vả cho nàng rồi."
Hiểu Vân khẽ cười tựa mình vào cánh cửa, hơi lắc đầu: “Ta khong sao, nhưng chàng đó, vừa rồi như vậy thật sự dọa chết ta. Cũng may chàng không sao.” Bộ dáng vừa rồi của Triển Chiêu, Hiểu Vân cứ nghĩ hắn bị thương nặng. Nếu không phải hắn nói đi nói lại mình không sao, hơn nữa người kia hấp hối chờ cấp cứu, nàng thật muốn cởi áo kiểm tra thương tích của hắn.
Hiện giờ, hắn đã rửa mặt chải đầu, thay quần áo, thoạt nhìn sạch sẽ, không có gì không ổn, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, có lẽ do mệt nhọc quá độ, xem ra phải tìm chút đồ bổ dưỡng cho hắn dùng mới được. Hiểu Vân trong lòng đã tính xong, lát nữa nấu cho hắn một bát canh thập toàn đại bổ, đảm bảo giúp hắn lại sinh long hoạt hổ.
Triển Chiêu không biết tính toán trong lòng Hiểu Vân, chỉ nghĩ nàng lo lắng cho hắn, vội an ủi: “Ta không sao. Máu kia không phải của ta, quần áo bị hỏng là do bị cành cây xé rách, ta không bị thương, nàng đừng lo lắng."
"Ừ, ta biết rồi." Hiểu Vân cười gật đầu, Triển Chiêu cũng nở nụ cười, thấy nụ cười của nàng, hắn luôn không tự chủ được muốn cười theo. Đưa tay chạm vào mặt nàng, vén vài sợi tóc trên má nàng ra sau tai: “Sắc mặt nàng không tốt lắm, về phòng nghỉ ngơi một chút đi, nghe Mạnh huynh đệ nói, nàng cả một đêm chưa ngủ rồi.” Bản thân không thủ ước, khiến nàng lo lắng.
"Được. Ta đi rửa tay đã.” Hiểu Vân gật đầu vừa nói vừa đi ra ngoài. Không ngờ, đột nhiên thấy trước mắt mông lung, dưới chân nặng trĩu, không nhấc nổi chân nữa. Lảo đảo một cái, thấy trời đất đảo lộn, thân thể không không chế được. May mắn Triển Chiêu nhanh tay nhanh mắt, đúng lúc ôm lấy nàng.
"Hiểu Vân!"
Ta không sao. Hiểu Vân thấy vẻ mặt lo lắng của Triển Chiêu gọi tên mình, muốn mở miệng nói chuyện, lại không còn sức. Nàng cố gắng nâng khóe miệng, cười với hắn một cái, không biết hắn có thấy hay không. Trước mắt càng lúc càng mơ hồ, rất nhanh, cái gì cũng không thấy nữa.
Cảm giác ngất đi thật kỳ quái, thân thể nặng nề, mắt không mở ra được, nhưng vẫn nghe được âm thanh bên ngoài, cảm nhận được chuyện tình xung quanh.
Nàng bị Triển Chiêu ôm ngang, đại khái là đi về phòng. Trên đường gặp phải Mạnh Lương, bộ dáng của bọn họ đã dọa tới hắn, khiến hắn có chút kinh hoàng.
"Phu nhân làm sao vậy?" Nàng nghe Mạnh Lương hỏi.
"Chắc là quá mệt, ta mang nàng về phòng nằm, người bị thương bên kia, phiền Mạnh huynh đệ chiếu cố.” Ngực Triển Chiêu phập phồng rất mạnh, hắn đang nóng vội. Tướng công, đừng nóng vội, ta không sao, chỉ hơi mệt một chút.
"Được." Mạnh Lương nhận lời, bước đi. Chốc lát sau, nàng cảm giác mình nằm xuống giường, trên người có cái gì đó giống như chăn, mềm mềm, có lẽ là chăn rồi, nhưng lại ép nàng có chút khó chịu.
"Vân Nhi, Vân Nhi, nàng tỉnh lại đi.” Tiếng Triển Chiêu vang bên tai, lo lắng, hoảng hốt.
Hiểu Vân mặt trắng bệch, thật sự khiến Triển Chiêu sợ hãi. Đủ loại cảm giác của ba năm trước lại dậy sóng trong lòng, khiến hắn càng sợ hãi hơn, âm thanh hắn gọi nàng càng nóng nảy hơn.
"Vân Nhi, nàng tỉnh lại đi, Vân Nhi!"
Nhân trung truyền tới đau đớn, khiến thân thể Hiểu Vân chấn động, thở nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt. Rơi vào trong mắt, là nỗi lo như lửa cháy của Triển Chiêu. Hiểu Vân thấy vậy, vội nở nụ cười, "Tướng công, ta không sao, chỉ hơi mệt, muốn ngủ một chút."
Triển Chiêu thấy nàng tỉnh lại, mới buông được tảng đá trong lòng, nhịn không được thở phào: “Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có, chỉ muốn ngủ thôi.” Hiểu Vân lắc đầu, sau đó ngáp một cái, vẻ mặt mơ màng.
Triển Chiêu bật cười, sờ sờ đầu nàng."Ngủ đi."
"Chàng theo giúp ta.” Hiểu Vân kéo tay hắn, nắm trong tay, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn. “Đã nhiều ngày chàng vắng nhà, ta đều ngủ không ngon."
Triển Chiêu thấy nàng mệt mỏi rã rời, vẫn cố gắng mở to mắt nhìn hắn, vừa đáng thương vừa đáng yêu, trong lòng mềm nhũn liền đồng ý: “Được, ta ở cùng nàng."
Hiểu Vân cười rất vui vẻ, dịch người vào bên trong, xốc một góc chăn, vỗ vỗ ý bảo hắn nằm xuống. Biểu tình của nàng thật thuần khiết, thuần khiết như một đứa nhỏ. Nhưng mà, hắn lại nhịn không được đỏ mặt. Ban ngày ban mặt, hai người ở trong phòng ngủ, lại còn ở nhà người khác, thật sự là...
"Tướng công..."
Giọng nói của Hiểu Vân truyền đến, rơi vào lỗ tai, mềm mại. Nàng rõ ràng sắp ngủ mất, lại vẫn cố gắng mở mắt, đợi hắn nằm xuống. Triển Chiêu bất đắc dĩ, đành phải cởi giày, nằm xuống bên cạnh nàng. Hiểu Vân vừa lòng khoát tay lên lưng hắn, lúc này mới yên tâm nhắm mắt ngủ.
Thấy nàng cuối cùng an tâm nhắm mắt, khóe miệng còn mang ý cười thỏa mãn, Triển Chiêu cũng nhịn không được mỉm cười. Nàng đúng là rất dễ thỏa mãn, chút chuyện này, lại khiến khuôn mặt nàng trong giấc ngủ cũng cười được. Nhưng cẩn thận ngắm nhìn, Triển Chiêu lại có chút khó chịu. Mới ba ngày, nàng đã gầy như vậy. Thân ảnh trước mắt, sắc mặt tái nhợt, càng ngày cằm càng gầy, đều khiến hắn đau lòng. Đợi chờ hắn, cũng là chuyện vô cùng vất vả.
Vân Nhi, thật xin lỗi, khiến nàng lo lắng.
Triển Chiêu nhịn không được trong lòng tự trách, có lẽ lúc đó nên kiên trì đừng để nàng đi theo, tránh cho nàng mệt nhọc cùng quan tâm. Nhưng nếu hắn không mang nàng theo, nàng sẽ ngoan ngoãn ở lại Thường Châu chờ đợi sao? Theo tính cách của nàng, chỉ sợ sẽ không.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triển Chiêu vẫn không thể cho ra kết luận. Sau này nếu hắn ra ngoài, biết làm sao bây giờ? Không thể lần nào cũng mang theo nàng. Không phải hắn ngại nàng phiền phức, mà hắn đau lòng nàng. Thân thể nữ tử không bằng nam tử, bôn ba lao lực nhiều ngày, thân thể làm sao chịu nổi? Về chuyện này, bọn họ phải tìm thời gian thượng lượng mới được.
Triển Chiêu âm thầm tính toán trong lòng. Lúc này Hiểu Vân đã ngủ say. Nhìn nàng khuôn mặt lặng yên tường hòa, trong lòng Triển Chiêu dâng lên lo lắng, mà hơi thở đều đặn của nàng lại giống như liều thuốc an thần, khiến hắn cảm thấy vô cùng an tâm. Ba ngày qua, không có nàng bên cạnh, hắn bỗng nhiên cảm thấy không quen, ngủ không tốt. Vẫn là lúc có nàng ở bên cạnh, hắn mới cảm thấy kiên định, cảm thấy tâm an.
"Triển đại ca."
Ngoài phòng truyền đến tiếng của Mạnh Lương, Triển Chiêu mở mắt, mới phát hiện mình không biết từ lúc nào cũng ngủ mất.
"Triển đại ca." Mạnh Lương gọi thêm một tiếng.
Triển Chiêu nhẹ nhàng nhấc tay Hiểu Vân đặt trên người hắn ra, muốn xoay người rời giường, không nghĩ lại kinh động đến nàng.
"Tướng công, chàng cũng mệt rồi, ngủ tiếp một lát đi."
Triển Chiêu đang định nói chuyện với nàng, nhìn kỹ lại phát hiện, nàng vẫn đang ngủ say, câu nói kia chỉ là ngủ mơ. Triển Chiêu mỉm cười, dịch chăn cho nàng rồi xuống giường.
"Mạnh huynh đệ."
"Triển đại ca, đại tẩu bị bệnh sao?” Thấy chỉ có Triển Chiêu đi ra, Mạnh Lương không khỏi có chút lo lắng.
"Làm phiền Mạnh huynh đệ quan tâm, nội tử không sao, chỉ là mệt mỏi, nghỉ ngơi là ổn. Chúng ta ra trước nói chuyện đi."
Vì không muốn quấy rầy Hiểu Vân nghỉ ngơi, hai người ra khỏi sân mới nói chuyện tiếp.
"Bộ đầu nha môn tới, nói muốn tìm hiểu tình trạng người bị thương kia. Gia phụ đang ở tiền phòng nói chuyện với bọn họ, bảo tiểu sinh tới mời Triển đại ca tới."
"Bộ đầu nha môn?" Triển Chiêu nhướn mi. Hắn vốn cũng dự đoán được nha môn sẽ tới tìm bọn họ, có điều không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
"Đúng." Mạnh Lương đáp. "Bọn họ hỏi tình trạng người bị thương và vì sao hắn lại tới Mạnh gia, chúng tôi đã trả lời đầy đủ. Có điều tình hình cụ thể, chỉ có Triển đại ca biết. Cho nên..."
Triển Chiêu gật đầu hiểu rõ: “Mạnh huynh đệ tới trông nom người bị thương đi. Nếu hắn tỉnh lại nhớ chăm sóc cho tốt. Triển mỗ sẽ tới tiền phòng."
"Được." Mạnh Lương gật đầu đồng ý. Đi chưa được mấy bước, lại bị Triển Chiêu gọi lại.
"Mạnh huynh đệ, đa tạ."
Thấy Triển Chiêu cảm tạ mình, Mạnh Lương có chút ngượng ngùng gãi đầu. "Triển đại ca đa lễ."
Triển Chiêu cười cười với hắn rồi xoay người đi ra ngoài. Nhìn bóng dáng Triển Chiêu, Mạnh Lương có chút nghi hoặc. Bộ dáng không râu của Triển Chiêu, hắn mới thoáng nhìn qua, đó là một khuôn mặt rất tuấn tú. Nhưng vì sao hắn lại muốn dùng râu ria che mất? Chẳng lẽ thật sự muốn che dấu dung mạo của mình, không muốn để người khác chú ý?
Đối với vợ chồng Triển Chiêu, Mạnh Lương rất hiếu kỳ. Có điều, tuy rằng bọn họ có nhiều điểm khó hiểu, nhưng hắn thật tâm muốn kết giao bằng hữu, giúp đỡ bọn họ. Bởi vì hắn tin tưởng, người giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp, nhất định không phải người xấu. Hơn nữa, bọn họ dường như có một sự hấp dẫn nào đó, khiến người ta nhịn không được muốn tiếp cận. Mà hắn, cứ như vậy bị bọn họ hấp dẫn, muốn theo chân bọn họ làm bằng hữu, bất kể bọn họ có bao nhiêu bí mật không muốn người khác biết. Hai người bọn họ, thật sự rất thần kỳ.