Dụ Tội

chương 212

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Vân Phong theo bản năng sờ sờ ví tiền trong túi, tấm ảnh kia khẳng định là nhi tử Ngao Dương, y cũng không kịp nghĩ nhiều liền ngồi xổm xuống lắc lắc Ngao Dương.

“Nhi tử.” Y vỗ vỗ mặt Ngao Dương.

Nhưng Ngao Dương không có tỉnh.

Y lật Ngao Dương lại, dò hơi thở Ngao Dương, coi như bình thường.

“Ngao Dương, nhi tử……” Y lặp lại gọi Ngao Dương vài tiếng.

Ngao Dương thủy chung đều không có phản ứng, y đành phải đem Ngao Dương trực tiếp cõng trở về, động tác của y rất chậm, cõng thật lâu mới đem Ngao Dương đưa đến biệt thự.

Tự y đem Ngao Dương ẩm lên lầu, tắm cho Ngao Dương, thay đổi quần áo cho hắn, kiểm tra xem trên người có vết thương hay không, bảo thuộc hạ lấy thuốc đến, y ôm Ngao Dương một chút.

Ngao Dương vẫn hôn mê.

Hạ Đông trở về sau nhìn thấy Ngao Dương, có vẻ hơi chút ngoài ý muốn, “Hắn như thế nào lại ở chỗ này?” Hắn đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn Hạ Vân Phong, hắn giống như an ủi vuốt vuốt lưng Hạ Vân Phong……

Y đã sớm cho phép Hạ Đông làm loại động tác thân mật này, dù sao Hạ Đông là con của y, y đem chuyện tình trước đó đều nói cho Hạ Đông, bảo Hạ Đông đi nghỉ ngơi.

“Đừng tìm.” Hạ Vân Phong biết tìm cũng vô dụng.

Căn bản tìm không thấy nữa……

Hạ Đông mệt mỏi cả ngày, trở về đã đi nghỉ ngơi, Hạ Vân Phong ở lại trong phòng thủ bên Ngao Dương, y tùy thời đều phải lưu ý Ngao Dương có phát sốt hay không, nơi này không có bác sĩ thực phiền toái.

Bất quá hoàn hảo……

Ngao Dương không có dấu hiệu phát sốt.

Hạ Vân Phong vẫn ngồi ở bên giường theo dõi hắn, y phát hiện lúc Ngao Dương ngủ, lại ngoan lại im lặng, cũng sẽ không tùy tiện lộn xộn, đều vẫn duy trì một tư thế……

Cùng bình thường hoàn toàn là hai loại khác nhau……

Hơn nữa.

Ngủ thật ngon……

Y nhìn thật lâu.

Thẳng đến……

Lông mi Ngao Dương nhẹ nhàng chấn động.

Sau đó.

Y nhìn thấy Ngao Dương thong thả mở hai mắt, Ngao Dương chỉ là có chút mờ mịt theo dõi y……

Qua thật lâu.

Ngao Dương mới ra tiếng: “Đây là chỗ nào?” giọng hắn rất ám ách, nghe có vẻ rất khó chịu, tựa hồ thực khát nước……

Hạ Vân Phong đưa nước cho hắn uống.

Động tác y thực cẩn thận, rất chậm đỡ Ngao Dương uống xong nước.

Y cũng không có lập tức trả lời câu hỏi của Ngao Dương.

Y quan sát Ngao Dương một hồi lâu mới nói với Ngao Dương: “Nơi này là nhà của chúng ta, chúng ta thiếu người khác rất nhiều tiền, cho nên chạy nạn đến địa phương này (=..= tưởng Ngao nhi ngốc rồi?)……”

Hạ Vân Phong nói dối……

Y không muốn nói dối, nhưng vì con của y, y phải nói dối.

Y trầm ổn nhìn chằm chằm Ngao Dương, đang chờ Ngao Dương phản ứng.

Nhưng Ngao Dương lại vững vàng nhìn y, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau đó Hạ Vân Phong tiếp tục nói thêm: “Ta là ba ba ngươi, ngươi là con thứ hai của ta, ngươi còn bốn huynh đệ.”

Y nói được rất chậm……

Duỗi tay thay Ngao Dương lôi kéo chăn, thay Ngao Dương đắp lại……

Gặp Ngao Dương không nói lời nào, y lại tiếp tục nói: “Ngươi có một đệ đệ cũng cùng chúng ta chạy nạn đến đây, mấy huynh đệ khác đều thất lạc rồi.” Y nói đến thiếu chút nữa chính mình cũng tin.

Nhưng Ngao Dương lại thẳng tắp theo dõi y, nghe Hạ Vân Phong tường thuật sau, Ngao Dương chậm rãi giật giật môi, “Bệnh thần kinh.” Hắn rõ ràng mắng Hạ Vân Phong có bệnh……

Hạ Vân Phong có chút tiếc nuối nhìn hắn (=..= thúc muốn Ngao nhi ngốc a? ta cũng muốn lăn lộn)……,

“Ngươi có chứng vọng tưởng?” Ngao Dương cảm thấy nam nhân này thật sự hết thuốc chữa, loại chuyện ngày xửa ngày xưa này cũng có thể bịa ra.

“Ta còn nghĩ đến ngươi……” Hạ Vân Phong muốn nói lại thôi.

Y nghĩ đến Ngao Dương mất trí nhớ rồi……

Bình thường dưới loại tình huống này đều đã mất trí nhớ, hoặc là như thế nào đó, nhưng Ngao Dương lại đều nhớ rõ……

“Ngươi nghĩ rằng ta mất trí nhớ rồi?” Ngao Dương nói thay y, sau đó bật cười, “Ngươi nghĩ thật dễ dàng.”

Hắn nói xong sau.

Hắn cảm thấy Hạ Vân Phong thực thiên chân, lớn tuổi như vậy rồi còn nằm mơ, cái loại nói dối này thế nhưng cũng nói ra được, nhưng hắn nói xong, lại cảm thấy ngữ khí mình tựa hồ quá nặng.

Hạ Vân Phong không nói.

Y đút Ngao Dương uống một chén canh gà sau liền vẫn bảo trì trầm mặc, “Còn nửa tháng mới đến kỳ hạn trả tiền, ngươi nóng vội tìm đến ta như vậy, ta hiện tại cũng lấy không ra tiền.”

Hạ Vân Phong lần này đến đây, là tới kiểm hàng, thuận tiện muốn ở mấy ngày, im lặng nghỉ ngơi một tháng lại trở về, còn có thể ngẫm lại biện pháp giải quyết lô hàng kia.

Hiện tại sự tình không có biện pháp.

Liên tiếp xảy ra bại lộ, con của y từng đứa từng đứa đều theo đến đây……

Nếu Ngao Dương biết lô hàng kia, ở trong tay của y, Ngao Dương nhất định sẽ hận chết y, khẳng định cũng sẽ tưởng tẫn biện pháp tra tấn y, nhục nhã y……

Cho nên Hạ Vân Phong cũng làm cẩn thận.

Y biết lô hàng này là Ngao Dương cấp cho Nam khu Hán đường, hiện tại hàng đã mất, khẳng định thực sốt ruột, y hỏi Ngao Dương lô hàng kia tìm được chưa, “Muốn hay không ta giúp ngươi tìm?”

Y đích thực cũng đang đi tìm……

Ngao Dương cũng không phải ngốc tử, không có khả năng dễ dàng bị y lừa như vậy, “Ngươi là không phải muốn dùng lô hàng kia đến đổi số tiền bán đấu giá?” Ngao Dương đã nghĩ kỹ rồi, nếu Hạ Vân Phong nói đúng, hắn lập tức đáp ứng.

Nhưng…

“Không phải.” Hạ Vân Phong lắc đầu.

“Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì?” Ngao Dương cảm thấy lần này Hạ Vân Phong làm có chút quá phận, vô thanh vô tức cướp đi hàng của hắn như vậy, nếu không phải người của hắn tra ra Hạ Vân Phong rời bến rồi.

Bằng không hắn bây giờ vẫn chẳng hay biết gì……

Hắn là tìm những người ở Bắc đường mới hỏi ra Hạ Vân Phong có cái chỗ tránh nạn như vậy, hắn liền tự mình đem du thuyền chạy đến, lại không biết như thế nào tiến vào mới tốt, rõ ràng giả bộ bất tỉnh.

Kết quả Hạ Vân Phong thật đúng là đem hắn mang trở về, hơn nữa hắn còn thoải mái ngủ một giấc, tỉnh lại sau phát hiện nam nhân Hạ Vân Phong này vẫn là ngồi ở bên giường hắn.

Hắn có chút mờ mịt……

Hắn không nghĩ tới.

“Ngươi còn muốn uống nước hay không?” Hạ Vân Phong lo lắng hắn thiếu nước.

“Tránh ra.” Ngao Dương không cảm kích.

“Ngươi đã đói bụng hay chưa?” Hạ Vân Phong vẫn là không có buông tha cho.

“Đói chết cũng không phải việc của ngươi.” Ngao Dương chán ghét cau mày.

Hạ Vân Phong đem chén nước đưa cho hắn, nhưng lúc này đã bị Ngao Dương hất ra: “Ta đã nói không uống, muốn uống chính ngươi uống, tránh xa một chút.”

Ngao Dương thân thủ vung lên, liền đem chén nước kia đánh ngã, dòng nước nóng bỏng hất vào trên tay Hạ Vân Phong, nam nhân chỉ là kêu rên một tiếng, liền đứng lên đi ra ngoài.

Ngao Dương trong lòng thực phiền.

Nam nhân này cướp hàng của hắn, còn ở nơi này giả mù sa mưa, nhìn liền chán ghét.

Nhưng hắn phát hiện khi Hạ Vân Phong quay trở lại đã băng chỗ bị thương lại rồi, bất quá có chút sưng đỏ, sau đó trong tay lại cầm một chén nước, vẫn là đưa cho hắn, “Uống đi.”

“Ta sợ ngươi hạ độc.” Ngao Dương lại hất ly nước.

Lần này.

Nước đều bị hất vào trên người Hạ Vân Phong, bất quá chỉ là nước ấm, một chút cũng không nóng……

Hạ Vân Phong rất muốn chỉ vào hắn, giáo huấn hắn một chút, hoặc là lấy này nọ đánh hắn một cái, nhưng nhi tử Ngao Dương này càng là dùng cái loại phương pháp này, lại càng là vô dụng……

Cho nên.

Y chỉ là nói: “Ta lại đi đổ thêm một ly.” Y nói chậm, đi cũng chậm.

Dù sao.

Lúc y trở lại, cầm trên tay một ly nước ấm, thong thả đưa cho Ngao Dương, “Không có độc, ta uống trước cho ngươi xem.” Nhìn thấy Ngao Dương không nhúc nhích, y làm mẫu trước.

Y uống một ngụm.

Sau đó đưa cho Ngao Dương, lần này Ngao Dương tiếp nhận cái chén.

Giây tiếp theo.

Toàn bộ cái chén kia đều bay về phía Hạ Vân Phong, toàn bộ đều nện ở trên người y, áo ngủ y toàn bộ bị làm ướt hết, trên tóc y cũng lây dính bọt nước……

“Cái chén ngươi uống qua, ghê tởm như vậy còn đưa cho ta uống.” Ngao Dương sau khi nói xong, nhìn thấy trong mắt Hạ Vân Phong hiện lên vài phần thần sắc bi thương, trong lòng hắn thống khoái. (thằng mất dạy >”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio