Dụ Tội

chương 213: h

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Vân Phong bị đá quỳ trên mặt đất, thắt lưng y bị Ngao Dương đá thật đau, y chịu đựng đau muốn đứng lên.

Nhưng mỗi một lần Ngao Dương đều có biện pháp làm cho y không thể đứng dậy……

Đẩy, đá, đạp……

Hết thảy đều dùng qua.

Hạ Vân Phong cụp đầu xuống, ngã ngồi trên mặt đất, thấy không rõ lắm vẻ mặt giờ phút này của y: “A Lục……” giọng nói y rất thấp, nhưng lộ ra vài tia nghẹn ngào khó có thể phát hiện……

“A Lục?” Ngao Dương ý vị thâm trường cười hai tiếng, hắn đứng trước người Hạ Vân Phong, nâng cằm nam nhân lên, hắn dương tay liền hung hăng thưởng cho Hạ Vân Phong một bạt tai……

Hạ Vân Phong lần này bị đánh cho nghiêng đầu……

Sắc mặt y tái nhợt.

Trên gương mặt luôn một bộ lười biếng và bình tĩnh, giờ đây hiện ra vài tia yếu ớt……

“Ngươi hiện tại đang kêu a thất a bát cũng vô dụng thôi.” Cảm giác thỏa mãn trong mắt Ngao Dương tiếp tục tăng lên, cười nhạo Hạ Vân Phong thiên chân, đều lúc này rồi còn kêu cái gì “A Lục”.

Hạ Vân Phong bị Ngao Dương đánh cho hai má đều phiếm đỏ, đôi mắt kia của y cũng mang theo co rút đau đớn rất nhỏ: “Ta không biết lô hàng kia ở nơi nào, ngươi hỏi sai……”

Y lời còn chưa nói xong, bụng đã bị trúng một cước……

Ngô……

Bởi vì quá mức đau đớn, cái tay ôm bụng của y kia, cũng đang run run……

Y không biết.

Y thật sự không biết……

Trên khuôn mặt bị tức giận lắp đầy kia của Ngao Dương lộ ra nụ cười quỷ dị: “Không nói đúng không? Không nói cũng được.” Hắn một bên nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, một bên cởi dây lưng ra……

Ngao Dương thuần thục đem dây lưng rút ra, Hạ Vân Phong không nói lời nào, Ngao Dương liền dùng dây lưng kia quất vào chân y……

Rất nhanh.

Trên đùi Hạ Vân Phong liền hiện lên một cái hồng ấn, Ngao Dương nới lỏng cổ áo, cởi cúc áo ra, xăng tay áo lên, đem Hạ Vân Phong từ dưới đất kéo đứng lên tha đến quăng xuống sô pha.

Hắn nắm cằm Hạ Vân Phong, bắt buộc Hạ Vân Phong ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn cầm dây lưng nhẹ nhàng chụp mặt Hạ Vân Phong: “Chính bởi vì tiện nhân như ngươi này, hại ta mỗi ngày đều bị đòn hiểm, hôm nay ngươi cũng nên nếm thử tư vị này đi.”

Ngọn lửa trả thù trong lòng đang thiêu đốt, cừu hận cắn nuốt lý trí hắn……

Còn lại……

Cũng chỉ có báo thù……

Hạ Vân Phong thong thả giương mắt nhìn về phía hắn, lười biếng tỏ vẻ: “Ngươi không thể đánh ta, ta là ba ba ngươi……” hai má bị Ngao Dương đánh hiện lên dấu bàn tay kia của y, trở nên đau đớn nóng bỏng……

Nam nhân này càng là bình tĩnh, lửa giận trong lòng hắn liền bùng cháy càng mãnh liệt……

“Cái gì nói ‘Ngươi không thể đánh ta, ta là ba ba ngươi’?” Ngao Dương hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, hắn thân thủ sờ sờ hai má bị đánh đến phiếm hồng của Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong rũ mắt không nhìn hắn, lông mi rất nhỏ run run, hắn liền cảm thấy đã nghiền (đã cái đầu ngươi ta chém a chém)……

Cảm giác Hạ Vân Phong duỗi tay đẩy hắn ra, hắn trong lòng khó chịu, cầm dây lưng thuận tay liền phát vào mông Hạ Vân Phong: “Ngươi đều bị ta thượng nhiều lần như vậy rồi, ngươi hiện tại mới nhớ rõ luân thường, có thể hay không hơi quá muộn rồi?” Những lúc Ngao Dương trào phúng y, đã không cho y giữ lại mặt mũi, nhưng Hạ Vân Phong chỉ trầm mặc.

“Cẩn thận Thiên Lôi đánh chết ngươi.” Hạ Vân Phong nằm ở trên sô pha, những nơi bị Ngao Dương đánh qua đều đang nóng lên, phát đau, bụng y bị đánh thực không thoải mái……

Y ôm bụng……

Nghe được lời Hạ Vân Phong nóim Ngao Dương ngây ngẩn cả người.

Ngao Dương từ nhỏ liền tin tưởng trên thế giới này có báo ứng, hắn biết mối thù của mẹ hắn sớm hay muộn cũng sẽ trả được, cho nên hiện tại báo ứng của Hạ Vân Phong đến rồi……

Trầm mặc nửa ngày sau.

Chợt nge thấy Ngao Dương thấp giọng nở nụ cười: “Lúc ta đem cha vợ ta đẩy xuống lầu, hắn cũng nói với ta như vậy, ta bây giờ còn không phải hảo hảo sống, như thế nào không gặp Thiên Lôi đánh chết ta?” Hắn đúng lý hợp tình hỏi lại Hạ Vân Phong, đáy mắt hắn tràn đầy lãnh huyết cùng lạnh lùng……

Ngao Dương cười lạnh.

Hạ Vân Phong khó có thể tin theo dõi hắn: “Ngươi nói cái gì……” Y quả thực không thể tin được nhi tử mình lại làm ra loại sự tình này……

“Hư.” Ngao Dương cố ý bảo Hạ Vân Phong nhỏ giọng chút (ở đây có lẽ Ngao ngao dùng ký hiệu giơ ngón trỏ thẳng đứng đặt trên miệng ý), “Thanh thanh không biết.” Lão bà hắn còn chưa biết……

Hạ Vân Phong thẳng tắp theo dõi hắn……

Y muốn lui ra sau.

Nhưng Ngao Dương không chút hoang mang đạp lên áo ngủ y……

Ngao Dương lạnh lùng cười: “Ngươi cũng biết có báo ứng……” Hắn vừa dứt lời, trong phòng khách vang lên một trận âm thanh quật xuống cuồng loạn……

Tiếng roi quật liên tiếp vang lên, một tiếng quật xuống vừa ngoan vừa dứt khoát, còn mang theo vài tiếng nghẹn ngào thống khổ trong đó, tiếng kêu kia vừa thấp lại vừa rất nhỏ……

Không cẩn thận nghe sẽ không nghe thấy……

Ngao Dương giống như điên rồi cứ quật vào y, Hạ Vân Phong trốn cũng trốn không được, y từ trên sô pha ngã nhào xuống mặt đất, y muốn đi đến cạnh cửa, Ngao Dương cũng không ngăn đón y, chính là đi theo phía sau y.

Nhìn thấy y muốn mở cửa, một cước đạp ở trên cửa.

Đoạt hết tất cả hy vọng của y……

Hạ Vân Phong bảo Ngao Dương tránh ra, nhưng Ngao Dương không cho: “Đừng uổng phí khí lực, ngươi chạy không thoát khỏi bàn tay ta đâu.” Hắn một bên mắng, một bên nảy sinh ý nghĩ trả thù ác độc với y……

Hạ Vân Phong đã bị hắn đánh cho không có khí lực rồi, áo ngủ y cũng bị Ngao Dương xé vỡ, cả người y đều quần áo hỗn độn tựa vào cạnh cửa, hơn phân nửa thân đều lộ ở bên ngoài……

Y cũng không nhìn Ngao Dương nữa.

Y chỉ cụp mắt xuống, che lại vẻ mặt của y, hơi thở y không quá ổn định, hơi hơi thở hổn hển, tuy vậy, hơi thở của y cũng thực vững vàng……

Rất nhẹ……

Thực lâu dài……

Mái tóc đen thùi của y có chút hỗn độn, hai bên tóc đều có mồ hôi tinh tế chảy ra, lưng y đều bị ướt, trên làn da bạo lộ bên ngoài kia của y, nơi nơi đều là hồng ấn do dây lưng rút mà ra……

Y hơi hơi nghiêng đầu, theo tần suất hô hấp của y, ngực y thong thả phập phồng cao thấp, địa phương ánh sáng màu nhạt nhẽo ở ngực kia của y, bị quật ……

Đỏ đến sắp rỉ máu……

Ngao Dương ném đi dây lưng, ngồi xổm thân xuống nhìn y: “Lô hàng kia ngươi không nói cũng không quan hệ, ta hiện tại không muốn biết nữa, ngươi đừng nghĩ đến cầm một lô hàng của ta là có thể yêu cầu ta cái gì.”

Ngao Dương duỗi tay nhu niết cái mông xúc cảm đầy đặn của Hạ Vân Phong……

Một bên phủ vuốt.

Một bên đánh giá thân thể Hạ Vân Phong……

Nhưng thậm chí chính Ngao Dương cũng chưa phát hiện ra, tức giận trong mắt hắn dần dần bị dục hỏa cấp thay thế……

Hạ Vân Phong không có nhìn hắn, nhưng rất nhanh liền cảm giác được Ngao Dương cường ngạnh quay mặt y quá, khiến cho y không thể không nhìn thẳng vào Ngao Dương, nhìn khuôn mặt tuấn tú anh khí bức người kia của Ngao Dương……

Ngao Dương tách chân y ra, quỳ gối giữa hai chân y, hai tay tách chân Hạ Vân Phong ra, rất nhanh Ngao Dương liền ngựa quen đường cũ tiến lên áp lên thân thể y, phủ sờ thắt lưng mềm dẻo của y.

Cơ hồ là lập tức đã nge thấy âm thanh kêu rên miễn cưỡng của Hạ Vân Phong, lập tức tiếng cười nhạo tràn ngập ác ý kia của Ngao Dương vang lên bên lỗ tai y: “Tiện hóa! Nhẹ nhàng chạm ngươi một chút ngươi cũng có cảm giác, khó trách thích bị nam nhân làm cẩu cưỡi ngươi như vậy.” Hắn dùng tất cả từ ngữ nhục nhã nam nhân Hạ Vân Phong mà hắn chán ghét này, hắn muốn trả thù……

“Ta không phải……” Hạ Vân Phong phản bác hắn.

Nhưng Hạ Vân Phong nghe được tiếng Ngao Dương mở khóa kéo, quần lót của y trực tiếp bị xả lệch, Ngao Dương liền hoàn toàn không có làm công tác mở rộng, cứ như vậy cường ngạnh xâm nhập, căn bản là không cho y cơ hội thích ứng, mà đã bắt đầu động eo, trừu tống trên diện rộng, nghe được Hạ Vân Phong yêu cầu “Không cần”, hắn cũng không có tạm dừng lần nào, làm càn đoạt lấy hết thảy của y.

Này hoàn toàn không phải như là đang làm tình, càng như là đang trừng phạt, cùng nhục nhã, hơn nữa chỉ là đơn phương phát tiết mà thôi, Ngao Dương hoàn toàn không để ý cảm thụ của y.

Ở trong động dẫn cuồng loạn này, Hạ Vân Phong bị hắn đỉnh khiến phần eo đụng phải ván cửa, Ngao Dương mỗi một lần đều đỉnh đến chỗ sâu bên trong, y đều bị đâm đến hai chân run run.

Nhưng Ngao Dương đã muốn lâm vào điên cuồng, nhìn thấy nam nhân bị hắn vũ nhục đến hai mắt rưng rưng: “Kêu a, kêu cứu mạng, mau cầu ta a, cầu ta đừng như vậy đối với ngươi……” Dục hỏa nơi đáy mắt hắn ngược lại thiêu đốt đắc càng thêm mãnh liệt, Ngao Dương không ngừng mắng y không biết xấu hổ.

Hắn mỗi lần mắng Hạ Vân Phong, liền cảm giác được thân thể Hạ Vân Phong đang buộc chặt, con đường lại ướt lại nhiệt kia gắt gao quấn chặt hắn, thật giống như muốn đem hắn nuốt vào……

Hạ Vân Phong vô lực dựa vào cửa, y chỉ có thể hai chân rộng mở nhận Ngao Dương……

Hai tay của y vô lực chống mặt……

Thân y cong vẹo, thắt lưng y bị Ngao Dương đỡ, cổ chân vô lực khoát lên trên vai Ngao Dương, một chân khác mềm nhũn khoát lên trên đùi Ngao Dương……

“Suy nghĩ cái gì?” Ngao Dương một bên nhu lộng thân thể y, một bên hung tợn nở nụ cười, nhìn thấy Hạ Vân Phong không nói lời nào, hắn tiếp tục dập nát hy vọng của Hạ Vân Phong, “Muốn Hạ Đông đến cứu ngươi?”

“……”

“Hạ Đông sẽ không tới cứu ngươi đâu, hắn căn bản là không muốn cứu ngươi, hắn nếu muốn cứu ngươi đã sớm đến đây rồi.” Ngao Dương dùng sức động thân vài cái, Hạ Vân Phong bị đâm đến phát ra âm thanh nghẹn ngào rất nhỏ.

“……”

“Ngươi đem Hạ Đông hắn trở thành cẩu sai khiến mười mấy năm, hắn không nhân cơ hội làm chết ngươi, ngươi nên cười trộm đi, ngươi còn ngóng trông hắn tới cứu ngươi, ngươi đừng làm người ta cười chết nữa.” Ngao Dương một bên thưởng thức đôi môi Hạ Vân Phong run run, một bên chế trụ chân Hạ Vân Phong mãnh liệt trừu tống……

Hắn xâm nhập cảm giác xúc cảm nóng ướt tiêu hồn trong cơ thể Hạ Vân Phong kia.

Lại chặt.

Lại nhiệt.

Lại dẻo dai……

Hơn nữa thân thể sờ lên lại nóng lại mịn màng, đôi chân bị quật ra đầy hồng kia ấn, nhẹ nhàng mà run run, mỗi một lần run run thật giống như đang nuốt vào vật lửa nóng của hắn.

Hơn nữa.

Hạ Vân Phong cũng có thể rõ ràng cảm giác được mỗi một động tác của Ngao Dương……

Động tác của Ngao Dương vừa vội lại thâm sâu……

Vật thể lại thô lại lớn kia vẫn ở trong thân thể y qua lại xỏ xiên, thật giống như muốn đâm thủng y, phá hư y, y bán híp mắt nhìn thấy Ngao Dương chính đang cúi đầu thưởng thức hình ảnh dưới thân.

Ba ba ba —

Tiếng thân thể va chạm không ngừng ở bên tai Hạ Vân Phong vang lên……

“Còn có ba nhi tử kia của ngươi, ngươi cho là bọn họ tốt thật? Hiếu thuận thật sao?” Ngao Dương nắm bắt cằm Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong nghe được bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu hiếu thuận, bao nhiêu nghe lời, “Nếu thật sự đối với ngươi tốt, đập nồi bán sắt đều đã thay ngươi trả số tiền này, còn cần chính ngươi chạy đến loại địa phương này tị nạn?”

Hạ Vân Phong ngây ngẩn cả người, y thong thả giương mắt nhìn về phía Ngao Dương……

Nhưng Ngao Dương lại nói với y: “Bọn họ đến hội đấu giá vẫn là muốn tự mình đem Hoàng Thành lấy đi, ngươi cho là họ lấy lại cho ngươi?”

“……”

“Ngươi có năng lực khiến cho bọn họ đối với ngươi toàn tâm toàn ý sao?” Nhìn thấy Hạ Vân Phong sắc mặt khẽ biến, Ngao Dương trong lòng cười lạnh.

“Ta không tin ngươi nói.” Hạ Vân Phong không nhìn Ngao Dương.

“Bọn họ đều là vì mình thôi.” Ngao Dương tiếp tục nói.

Hạ Vân Phong thong thả giương mắt nhìn hắn, cũng không nói chuyện.

Ngao Dương đem cả người Hạ Vân Phong bế đứng lên, đem y đặt ở trên bàn lớn bên cạnh, dùng sức theo dõi y: “Bọn họ muốn không phải ngươi, mà là gia nghiệp của ngươi.”

“Ngươi đều là nói bậy, ngươi nói bậy……” Hạ Vân Phong không nhìn Ngao Dương, cảm giác được động dẫn trong cơ thể ngắn ngủi tạm dừng sau, lại so với phía trước càng mãnh liệt hơn.

Hắn dán tại bên tai Hạ Vân Phong vũ nhục y: “Loại tiện hóa ngàn người kỵ, vạn người áp giống ngươi này, ai lại đối với ngươi thật tình, ngươi không tự nhìn vào gương xem bộ dạng bệnh hoạn của ngươi. (ngươi mới có bệnh >”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio