Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào

hoắc vĩnh hào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"A! Chị Nhiên!"_Tiếng nói vọng lại từ đằng sau.

Bạch An Nhiên nhíu mày nhìn đối phương, đơ người cả năm phút mới nhận ra.

Lã Vân Nhi vui vẻ kéo Hướng Ân lại phía cô. (Nói sơ một chút, cặp đôi này, Nhi tỷ với Ân ca ca là có hôn ước, bị hai bên gia đình bắt ép lấy nhau. Nhi tỷ của chúng ta rất là ngốc nha, suốt ngày bị Ân ca ca cốc cho bớt ngốc:-) Dự là full bộ ba này sẽ tiếp tục viết về cặp này. Mấy mem cho ý kiến nhé)

Hướng Ân nhìn Bạch An Nhiên gượng cười, cũng theo bản năng ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng Dư Mộ Phàm ở xung quanh, nhưng căn bản không thấy anh.

"An Nhiên, Dư Mộ Phàm đâu rồi? Cậu ta không đi cùng em sao?"_Hướng Ân nhíu mày hỏi. Cả hai cũng hay nói chuyện, Bạch An Nhiên hôm nay có gì đó...hơi khác thường, không nói cười không cáu gắt, hờ hững với mọi thứ.

"Em đi làm nên ghé qua đây mua chút đồ, không vâng làm phiền anh ấy!"_Cô gượng cười.

"Bã đậu, không phải em nói mua đồ cá nhân sao? Đi mua đi, bọn anh ở đây đợi em!"(Ân ca ca, có ai gọi vợ là bã đậu giống anh khôngbĩu môi)

"Đúng nha! Bé con, theo dì đi mua đồ, dì dẫn con đi ăn kem!"_Lã Vân Nhi hào hứng bế bé con, dẫn con bé rẽ vào quầy mỹ phẩm.

"Ngiên, qua đó ngồi được chứ?"_Hướng Ân nhìn về phía bàn trà cách đó không xa.

"Được chứ!"_Cô cười.

Hướng Ân vừa đi, vừa không quên theo dõi xung quanh, chính lag ngoài vệ sĩ của hắn thì không hề thấy bóng dáng vệ sĩ của Dư Mộ Phàm. Tên máu lạnh lại có thể để bảo bối đi lung tung vậy sao?

"Hai người không có chuyện gì chứ?"_Hắn hỏi.

"Hướng Ân, em có chuyện muốn hỏi anh!"

"Ừ!"

"Các anh tại sao lại mang theo súng bên người?"

"An Nhiên, em..."Hướng Ân ấp úng, Dư Mộ Phàn chết tiệt. Như thế nào lại để lo phát hiện!

"Anh đừng nói dối, ba người các anh, ai cũng có súng bên người đúng chứ?"

"Chủ là phòng thân thôi, em đừng quá lo lắng!"

"Em đã thấy anh ấy cầm sung không một chút sợ hãi, một đám người hung dữ đuổi theo em và anh ấy, các anh có phải..."_Lời chưa kịp nói,Bạch An Nhiên đã bị giọng nói non nớt lôi kéo sự chứ chú ý. Ôn Vân lon ton chạy lại, còn kéo lê trên sàn đất một con gấu bông to quá người, khó khắn lôi nó. Bạch An Nhiên dịu dàng tiến tới, Hướng Ân cũng trộm thở phào.

-------

Lã Vân Nhi muốn kéo cô đi mua sắm nhưng liên tục bị Hướng Ân cản đường, viện cớ đủ lí do bắt cô về nhà. Cả bốn chia tay nhau trong siêu thị, Bạch An Nhiên tiếp tục đi mua đồ, ngó tới điện thoại đã là h hơn, vội vàng chạy ra quầy thanh toán.

Đồ đạc quá nhiều, túi lớn túi nhỏ, Bạch An Nhiên khó khăn xách đồ. Lại thép thói quen mà quay sang bên cạnh, định nhờ vệ sĩ theo sau xách hồ, lại chợt nhận ra xung quanh mình ngoài bé con thì không một ai quen viết.

"Cô gì ơi, để tôi xách giúp cô!"_Một người đàn ông ga lăng bước lại ngỏ lời.

Bạch An Nhiên cũng không từ chối, một tay xách đồ một tay dắt bé con đi theo.

"Cảm ơn anh. Tôi đi trước, nếu có duyên gặp lại nhất định sẽ mời anh một bữa, tạm biệt!"_Lên trên xe, Bạch An Nhiên còn cố ngoái lại nói lời tạm biệt một lần nữa. Sau đó mới ra hiệu bác tài lái xe đi.

Nam thứ xuất hiện, nữ thứ sắp lên sàn tung hoa tung hoa

Hoắc Vĩnh Hào nhìn theo bóng dáng cô, sau đó cũng lên xe rời khỏi.

"Bác Lâm, bác giúp cháu trông bé con một lát. Cháu vào bếp nấu cơm!"_Vừa đến nhà, Bạch An Nhiên thở hồng hộc đặt túi to túi nhỏ sang một bên, đưa bé con đang nghịch ngợm cho bác Lâm.

"Cô Bạch, nấu cơm là việc làm của chúng tôi, cô không nên chạm vào!"

"Cháu biết, coi như cháu xin bác đó, cháu sẽ cẩn thận mà, chỉ một lát thôi. Dư Mộ Phàm sắp về rồi!"_Ai đó nhỏ giọng năn nỉ, nhìn đối phương không nói gì vội vã chạy vào nhà bếp. Trong căn bếp lơn, chit có mình Bạch An Nhiên loay hoay một mình, ai không có phận sự lập tức bị cô đuổi ra ngoài.

-------

Đã h tối, Bạch An Nhiên cùng Ôn Vân vẫn kiên trì ngồi đợi bên bàn ăn.

Ôn Vân ở trong lòng mẹ nũng nịu, tóp tép cái miệng nhỏ, nhìn bé con cũng đã quá bữa, Bạch An Nhiên không cam lòng, gắp thức ăn cho Ôn Vân ăn trước, còn mình thì vẫn kiên trì đợi.

-------

Quản gia Lâm và giúp việc trong nhà đứng một bên quan sát, không khó để nhận ra cả hai có lẽ đang gặp phải trục trặc.

"Cô Bạch, muộn lắm rồi hay cô ăn trước đi, ông chủ chắc tối nay không về ăn cơm đâu!"_Bác Lâm quan tâm nói.

Bạch An Nhiên liếc nhìn đồng hồ, lại đảo quanh bàn ăn một lượt, anh hẳn là ngay cả ăn cơm cùng cô cũng cảm thấy dư thừa, cho nên mới thà làm việc sau giờ làm cũng không muốn về nhà.

Bạch An Nhiên nén nước mắt, bế Ôn Vân lên phòng.

-----------

"Này! Dư Mộ Phàm cậu tính không về sao?"_Ngô Đàm thắc mắc hỏi. Dư Mộ Phàm nổi tiếng ghét quán bar, hôm nay lại có nhã hứng cùng hắn đi bar sao?

"Muốn sống thì ngậm miệng lại, cậu không biết hôm nay tôi gặp ai đâu!"_Hướng Ân huých huých bả vai Ngô Đàm, vế sau còn cố gắng nói lớn cho ai đó nghe.

"Mỹ nữ sao?"

"Còn hơn cả mỹ nữ, tôi gặp vông chúa nhỏ cậu cùng bảo bối của ai đó đi siêu thị, hơn nữa...còn buồn bã lẻ loi không ai đi cùng! Haizzz...!"_Hướng Ân đem sự tình kể cho hai người nghe.

------

Công chúa nhỏ: ý là chỉ bé con của chúng ta, Lão Ngô(Ngô Đàm) cực quý tiểu công chúa.

Bảo bối chắc chắn là nữ chính rồi cười

------

Dư Mộ Phàn chỉ chăm chăm nhìn vào ly rượu, nhấp từng ngụm một không rõ bản thân có phải là càng uống càng tỉnh không?

"Hai người cãi nhau sao?"_Hướng Ân hỏi.

"Cô ấy nói không muốn gặp tôi!"_Dư Mộ Phàm khẽ mở miệng(Au: Nam chính, người ta nói là không muốn gặp anh bao giờ, cái đôi này, nam nữ toàn tự nghĩ thôi ấy nhể, cần đến tác giả làm cái gì?"cáu)

"Hả? Tôi thấy cô ấy còn đi siêu thị mua đồ ăn cho cậu đấy. Cái gì mà không muốn gặp!"_Hướng Ân nói lớn.

Ngô Đàm bắt đầu phân tích tình hình, nếu như Bạch An Nhiên đang ở nhà chờ cơm của anh, Dư Mộ Phàm lại ngồi đây nói luyên thuyên:

"Này, cũng h rồi, Hướng Ân cậu không về chăm cô vợ nhỏ kia à, tôi có việc đi trước, Đàm đại chủ

tịch, cậu làm ơn mau về nhà đi có được không?"

Dư Mộ Phàm không đáp, cả hai người nháy nhau, ra hiệu cho A Đạt canh chừng Dư Mộ Phàm, lén ra ngoài cửa gọi điện.

Facebook: Lee Visu

Zalo:

Instagram: lephuongkv

Wattpad: leevisu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio