Bạch An Nhiên đêm nay không muốn trở về phòng, lặng lẽ ngồi bên giường nhìn bé con đang say ngủ. Cô! Rốt cuộc nên làm gì đây? Anh không cho cô lại gần, cũng không còn quan tâm cô nữa, cô cũng là con gái, gặp chuyện gì sợ hãi đương nhiên là sẽ giận dỗi nói không muốn nghe lời giải thích, anh cứ vậy mà nghe lời không giải thích với cô, cô nói người khác sẽ hiểu lầm, anh cứ vậy mà khách sáo đối với cô, coi cô như khách trọ thuê nhà, càng nghĩ, Bạch An Nhiên lại càng tủi thân, đem nước mắt ủy khuất lăn dài trên khuôn mặt. Chưa bao giờ cô thấy mình bất lực như vậy, tim cô như bị bóp nghẹt còn khó chịu hơn đối với cái siết cổ ngày hôm ấy.
Dư Mộ Phàm, tại sao lại để cô yêu anh?
"Vâng, em nghe đây!"_Bạch An Nhiên hơi ho nhẹ, điều chỉnh lại giọng nói cố gắng tỏ ra bình thường.
"An Nhiên, anh Ngô Đàm đây, em mau tới đón cậu ta về đi!"
Bạch An Nhiên biết rõ "cậu ta" trong lời Ngô Đàm nói là ai, cô cũng rất muốn gặp anh, nhưng mà lấy tư cách gì đây, anh không muốn gặp cô.
"Xin lỗi, em không hiện không tiện ra ngoài, bé con đang quấy khóc, em cúp máy đây!"
"Này, An Nhiên, em...!"_Còn chưa nói xong, Bạch An Nhiên đã cúp máy.
Cô vội vã chạy về phòng, bật khóc nức nở. Không rõ cô đã khóc bao lâu, phút, phút hay lâu hơn nữa, chỉ biết rằng khi cô tỉnh dậy thì cũng đã là sáng hôm sau. Nhìn rõ bản thân mình tiều tụy đi trông thấy, Bạch An Nhiên uể oải dùng phấn nền che đi quầng thâm dưới mắt, mới sang phòng bên cạnh gặp bé con.
Ngày đầu tiên bé con đi lớp không thể đến trễ được.
"Bé cưng, dậy nào, hôm nay mẹ dẫn bé cưng tới trường được không?"_Bạch An Nhiên khẽ véo véo má nhỏ của Ôn Vân, gọi con bé dậy. Ôn Vân mắt nhắm mắt mở phụng phịu tỉnh dậy. Ôm lấy cổ cô tiếp tục ngủ.
tiếng đồng hồ sau, Bạch An Nhiên mới chậm chạp dắt tay bé cưng đi xuống phòng ăn.
"Cô Bạch, hai người tính đi đâu sao?"_Bác Lâm nhìn Ôn Vân đội mũ tai thỏ, mặc váy công chúa đeo ba lô nhỏ nhỏ phía sau không khỏi tò mò.
"Bé con hôm nay sẽ đi lớp!"
"Tôi tưởng ba tuổi mới đi mà!"
"Cháu muốn con bé tiếp xúc với nhiều người hơn, không thể ở bên cháu mãi được. Gần nhà cũng có trường chăm sóc trẻ gần tuổi, cháu sẽ cho con bé đến đó học!"_Bạch An Nhiên giải thích.
"Vậy cô mau ăn sáng đi, còn đưa con bé đến trường nữa!"
"Ừm...bác Lâm...."_Bạch An Nhiên vốn là có rất nhiều điều muốn hỏi, cuối cùng vẫn là tự mình giữ trong lòng:
"À! Không có gì, tối nay có lẽ cháu về hơi muộn, Dư Mộ Phàm mà hỏi bác cứ bảo cháu làm tăng ca nhé!"
-----------
Sáng sớm, Dư Mộ Phàm tỉnh dậy, cả người đau ê ẩm, liếc nhìn căn phòng trước mặt, lại nghe thấy âm thanh ủy khuất của người nào đó bên cạnh nhíu mày quan sát.
"Cút!"
Kha Tố Cầm nước mắt ngắn nước mắt dài ủy khuất rơi xuống, nghe theo lời của Dư Mộ Phàm bước xuống giường. Khuôn mặt gian sảo được che đậy kỹ dưới lớp phấn dày, trước khi ra khỏi phòng còn ngoái lại đáp:
"Phàm, em đã là người của anh, cả đời này em chỉ dành tình yêu này cho anh!"
Dư Mộ Phàm nhếch miệng khinh bỉ, thư kí là thư kí không phải công cụ làm ấm giường, Dư Mộ Phàm anh không có khái niệm chơi trò tình ái với nhân viên, đặc biệt là người phụ nữ không biết xấu hổ như ả:
"Lại đây!"
Kha Tố Cầm còn tưởng sẽ được anh cưng chiều, dáng đi lả lướt đong đưa bước lại.
Dư Mộ Phàm không nói hai lời, trực tiếp đem chiếc cổ của ả nắm gọn trong lòng bàn tay, không kiên nhẫn nhìn vẻ mặt đong đưa của ả, dùng sức mà siết mạnh cổ ả. Kha Tố Cầm sợ hãi, ánh mắt lả lướt khi nãy bây giờ chỉ còn run sợ, hai tay giơ loạn xạ túm lấy cổ tay anh, càng không biết đó là tối kị, bị động mặc anh siết chặt lấy cổ.
"Cô không nên chạm vào tối kị của tôi, thư kí Kha!"_Dư Mộ Phàm chậm rãi nhìn đối phương đang cận kề với ranh giới cái chết, lên tiếng giải thích. Không kiêng dè gọi tên anh thân mật như vậy, dùng trò mèo để leo lên giường của anh, còn dám giở trò thừa dịp anh lơ là dùng thuốc.
"Kha Tố Cầm, cô chán sống rồi, phải không?"
Kha Tố Cầm dùng chút sức lực cuối cùng ra sức lắc đầu, hai tay run rẩy rời khỏi cổ tay anh. Cả người bị Dư Mộ Phàm buông ra ngã vật xuống đất, ho sặc sụa.
"Cút!!!"
Kha Tố Cầm không dám níu lại một giây phút nào, chạy vội vàng ra khỏi phòng.
Dư Mộ Phàm bước vào phòng tắm, khoác trên người bộ Âu phục bước ra khỏi phòng khách sạn.
A Đạt và vệ sĩ đã đứng chờ ngoài cửa cúi thấp đầu không dám đối diện với ánh nhìn của anh. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ an toàn của anh, ngày hôm qua lúc say, Dư Mộ Phàm ra lệnh cho họ không được làm phiền anh, nhìn ả thư kí đưa anh đi, cũng chỉ dám đứng từ xa không dám ngăn cản, chỉ dám bảo vệ sự an toàn của anh, cho đến sáng hôm nay, nhận ra sự tức giận của anh, họ mới biết mình sai sót đến mức nào.
"Tất cả tham gia rèn luyện "hắc", bốn tháng sau trở về!!! Ai không phục GIẾT!"
Lệnh đã ban, ai dám chống lại. Huấn luyện "hắc" tuy khó khăn, khổ sở nhưng sẽ không đến mức chết, lệnh chết của Dư Mộ Phàm chẳng khác gì chặn đi đường sống của gia đình bọn họ, vễ sĩ phía sau chỉ biết tính toán xem làm cách nào để sống sót trở về qua ải "hắc" này mà thôi.
h hơn, Dư Mộ Phàm không xuất hiện ở công ty mà đứng trước cửa nhà, đối diện là Bạch An Nhiên và bé con cũng đang ngạc nhiên khó tả. Cô không ngờ Dư Mộ Phàm lại ở nhà lúc này.
"Bảo bối, chào bác Lâm đi, chúng ra đến trường!"
"Chào bác Lâm! Ba..."_Ôn Vân nghe lời chào, còn nũng nịu nhìn anh.
Dư Mộ Phàm mỉm cười với bé con, cũng bế con bé lên mà tiếp chuyện:
"Bảo bối, con ăn chưa?"
"Ăn cháo, mẹ bón!"_Con bé cười nói.
"Vậy sao? Đi học ngoan ngoãn được chứ?"
Ôn Vận gật gật cái đầu nhỏ, rồi xòe tay đòi Bạch An Nhiên bế. Cô đón lấy bé con từ tay anh, đi ngang qua ra cửa lớn, bắt xe bus tới nhà trẻ không để ý đến chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa.
---------
"Chủ tịch, tôi xin lỗi, là tôi không biết xem xét tình hình!"_A Đạt cúi gập đầu nói.
"Đừng để chuyện này lại tái diễn, cậu hiểu chứ?"
"Thuộc hạ đã hiểu!"
"Ra ngoài đi!"
Hôm nay, Dư Mộ Phàm không đến công ty, anh đặc biệt ngồi ở nhà làm việc. Rõ ràng là đem tài liệu về nhà làm nhưng lại suy nghĩ đi một chuyện khác.
Nói đến ả Kha Tố Cầm, trước đó còn sợ hãi, sau khi đến công ty thì kiêu ngạo, cho rằng có thể leo lên giường của anh là đã đi được nửa đoạn đường, quãng đường nhàn hạ của ả đã bắt đầu, ả tự đa tình nghĩ rằng anh cũng sẽ đáp nhận tình cảm của mình, mà việc đến tay không động đến, dồn công việc cho mấy thư kí còn lại.
"Này, Tố Cầm, hôm nay, cô có vẻ rất vui!"
"Phải, tâm tình tôi hôm nay rất tốt, như thế nào, có phải tò mò lắm không?"
"Phải nha, chuyện gì vậy. Nói tôi nghe!"
"Thì là..."_Chưa kịp nói, A Đạt - vệ sĩ thân cận của anh đã xuất hiện, còn đem theo tập hồ sơ ném trước mặt ả.
Cầm bản hợp đồng trên tay, Kha Tố Cầm vội vã lật xem tài liệu: "Hợp đồng thỏa thuận".
"Này anh, như thế này là sao?"_Kha Tố Cầm bị lôi ra một góc, gào thét.
"Kí vào nó, cô sẽ có một số tiền sống tới chết mà không cần phải suy nghĩ!"
"Tôi...tôi...không kí! Tôi yêu anh ấy, đừng bắt tôi nghỉ việc, tôi xin anh!"_Ả ta giở giọng ủy khuất(Ad: chị gì ơi, chị yêu người hay yêu tiền vậy? liếc)
"Cầm số tiền đó rồi câm miệng lại hoặc là...!"_A Đạt rút từ trong người ra khẩu súng chĩa vào đầu ả. Kha Tố Cầm thực bị dọa sợ, im bặt.
"Hãy nhớ, việc của cô đừng nên kéo người khác vào. Làm tốt phận sự của mình là được!"
Kha Tố Cầm gật đầu lia lịa, liên tục vâng dạ cho đến khi bóng dáng tên vệ sĩ khuất hẳn sau thang máy.
Dư Mộ Phàm sau khi nghe thông báo tình hình thì ra lệnh vệ sĩ rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Ngô Đàm và Hướng Ân.
"Phàm, cậu tính làm gì?"_Ngô Đàm hỏi.
"Quay trở lại vị trí của nó!"
"Là sao? Không phải cậu tính mặc kệ mẹ con họ thật chứ?"_Hướng Ân sốc toàn tập. Cái tủ lạnh di động này, lúc nóng lúc lạnh, quan tâm nhau thì cứ ở bên nhau đi, sao cứ thích làm khổ nhau vậy?
"Như thế nào, cậu không phải thích người ta rồi chứ?"_Dư Mộ Phàn hỏi ngược.
"Nào có! Tôi có cô vợ nhỏ ở nhà rồi, nào dám ong bướm bên ngoài. Hơn nữa, lại là của bằng hữu, vợ của bằng hữu tuyệt đối không thể chạm vào!"
Dư Mộ Phàm bỗng thấy nức cười.
"Am, mày nói xem có đúng không?"_Hướng Ân vuốt ve chú chó đang ngue nguẩy ngồi bên cạnh.
(Chó Am - chó cưng của Dư Mộ Phàm, au có nhắc đến ở mấy chap đầu. Ai tò mò có thể xem lại nhé!)
"Cậu không có tình cảm với họ sao?"_Ngô Đàm một bên xem kịch, rốt cục cũng mở miệng.
"Không có!"
"Thật sao? Phàm, chúng ta là bạn bao nhiêu năm nay, cậu không giấu được chúng tôi đâu!"_Ngô Đàm.
"Phải rồi, cậu, thích người ta thì phải nói, sao cứ hành hạ nhau mãi thế?"_Hướng Ân.
"Tôi nói rồi, chỉ là "Hứng thú"!"
"Cậu...là đồ tồi!"_Ngô Đàm mắng.
Hướng Ân kinh ngạc, Ngô Đàm nổi tiếng dịu dàng hôm nay lại có thể mắng chửi người khác, trời đổ mưa máu.
"Hai cậu nói đủ chưa?"_Dư Mộ Phàm mất kiên nhẫn hỏi.
"Chưa!"_Cả hai đồng thanh đáp.
"Ra ngoài, Am tiễn khách!"
Chó Am nghe lệnh, ngoe nguẩy cái đuôi, liên tục trèo lên quấy phá hai người, khiến cho Hướng An và Ngô Đàm cũng phải bực tức bỏ ra ngoài.
-------
Ngoại truyện nhỏ: Tâm tư Dư Mộ Phàm.
Dư Mộ Phàm khẽ vuốt ve chiếc hộp nhung, ngắm nhìn đồ trang sức chế tác tinh xảo. Chiếc hộp này, anh vẫn chưa có dịp trả lại cho cô. Cô hẳn là sẽ rất vui.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Dư Mộ Phàm ngồi trên ghế rộng lớn, quan sát màn hình phóng lớn hình ảnh Bạch An Nhiên đang say ngủ, khoảng cách giữ anh và cô, không chỉ đơn giản là cấp bậc, khoảng cách xa nhất chính là cái gọi là "thế giới ngầm".
Trưa hôm ấy, anh đã rất lo sợ, lần đầu tiên anh trở nên gấp gáp sợ hãi bao vây như vậy, sợ rằng anh sẽ mất cô. Anh đã từng muốn giải thích với cô kể cho cô nghe quá khứ của mình, sau đó có thể thoải mái ở bên không cần giấu giếm cô, cho đến khi, cô dùng những lời lẽ chán ghét ấy để tạo khoảng cách. Bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu việc muốn làm, anh sẽ coi như ảo ảnh, lựa chọn trả lại cho cô tự do, để cô trở về cuộc sống mà cô vốn có, thờ ơ, lạnh nhạt, chỉ trích để đuổi cô đi, anh không làm được, chỉ có thể dùng người khác ép cô tự rời khỏi.
Nhiên của tôi, xin lỗi!
Facebook: Lee Visu
Zalo:
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu